- Đây là…thiên phú Linh Cương sao?
Vệ Sơn có chút mơ hồ nhìn về phía Dương Thương.
Cả khuôn mặt Dương Thương nhìn không ra vui buồn, cả người trực tiếp bay về phía lôi đài, tất cả mọi người đều đang nhìn biểu cảm của Dương Thương, ai cũng hiểu rất rõ, mặc kệ giữa hai người kia ai là người gặp nguy hiểm, ông cũng sẽ ra tay cứu người trước.
- Là thiên phú Linh Cương, hơn nữa Hàn Băng Chi Lực kia, cũng đã đạt tới…
Dương Thương hơi dừng lại, có lẽ ông cũng chấn kinh, nhưng vẫn nói tiếp:
- Huyền giai!!
Huyền giai… Thuộc tính của Thiên Vũ đại lục được chia làm Thánh Nguyên, Thiên giai, Địa giai, Huyền giai, Hoàng giai.
Thánh Nguyên là mạnh nhất, cho dù là cảnh Chí Tôn cường giả cũng khó đạt tới mức này, sau khi đạt tới Cương Thể cảnh sẽ mở được thiên phú Linh Cương, chỉ cần là thuộc tính về sức mạnh, gần như đều là Hoàng giai, trải qua tu hành một thời gian, sức mạnh thuộc tính sẽ chậm rãi tăng lên.
Vậy Huyền giai rất đáng sợ ư? Đương nhiên là đáng sợ, hoàn toàn nghiền ép Hoàng giai, nhưng đáng sợ hơn chính là Diệp Phàm chỉ mới có tu vi Nhập Cương tứ trọng.
Võ tu Nhập Cương tứ trọng không có tư cách mở Tinh Huyệt, càng không thể đạt được sức mạnh Huyền giai, trừ phi thể chất của võ tu này là thiên phú dị bẩm, giới hạn bởi Tứ Đại Vương Thể trong truyền thuyết.
Võ Đạo Thể, Thiên Đạo Thể, Hỗn Độn Thiên Thể, Thương Linh Thể!!
Chỉ có bốn thể chất này mới có khả năng mở Tinh Huyệt trong lúc Nhập Cương, dựa vào giác ngộ của Diệp Phàm với võ đạo mà nói, Dương Thương gần như có thể kết luận, Diệp Phàm chính là Võ Đạo Thể, nghĩ tới đây, hai tay của Dương Thương cũng không thể không run rẩy.
Cái thể chất này ngay cả Chí Tôn Học Phủ của Trung Linh Cảnh cũng phải khóc lóc quỳ gối để thu nhận, vậy mà lại xuất hiện ở Thiên Phủ, ông sao có thể không hưng phấn chứ, giờ phút này Ninh Hồng Trần đã không thể so với Diệp Phàm, thậm chí Dương Thương còn đang suy nghĩ có nên xem Diệp Phàm thành phủ chủ để nuôi dưỡng hay không.
Trước mặt Võ Đạo Thể, không cần bàn tới tư chất, cho dù Diệp Phàm là tư chất Phế phẩm cũng có thể chèn ép bất cứ thiên tài có tư chất Thần Võ nào, cùng lắm tốc độ tu hành sẽ chậm hơn một chút thôi.
Tứ Đại Vương Thể không lưu truyền rộng rãi, ít nhất trong toàn bộ Thiên Phủ, ngoài Dương Thương ra thì ngay cả đám Ngô Hoa cũng không biết, ông cũng không định nói, một khi chuyện Võ ĐạoThể truyền ra ngoài, rất có thể sẽ trực tiếp kinh động đến con quái vật khổng lồ như Kiếm Tông.
Thậm chí nếu như Trung Linh Cảnh biết Võ Đạo Thể có tồn tại, chắc chắn sẽ có vô số cường giả tới cướp người, Vương thể, chữ Vương này, cũng không phải chuyện đùa.
Hiện tại ông muốn thoả mãn tất cả yêu cầu của Diệp Phàm, chỉ cần Diệp Phàm có lòng trung thành với Thiên Phủ, chỉ cần đợi ngày Diệp Phàm nhất phi trùng thiên, Thiên Phủ cũng được hưởng lợi.
Đám người Ngô Hoa không biết dự định của Dương Thương, nhưng hai chữ Huyền giai vẫn khiến họ chấn động không nói nên lời như trước, dưới đài là mảnh yên tĩnh, trên đài chỉ có Diệp Phàm và Ninh Hồng Trần đang tụ thế.
Trường kiếm trong tay Ninh Hồng Trần đã biến thành hoả diễm, điên cuồng thiêu đốt, Lăng Hư Kiếm của Diệp Phàm thì trở thành hàn băng, rét lạnh thấu xương đóng băng tất thảy.
Dưới chân của một người là nham thạch gần như muốn hòa tan tất cả, dưới chân một người là sương trắng đang đóng băng.
Rầm!
Hai người bắt đầu khởi động, nhắm lấy mục tiêu!
Đám người đang ngây ngốc phía dưới cùng lúc tập trung tinh thần, tất cả các đệ tử, ngay cả cường giả tứ tinh trở lên, đều vô thức bị khí thế của hai người chấn nhiếp, tất cả các trưởng lão, kể cả phó viện trưởng cũng không dám phân tâm.
Chẳng ai ngờ rằng, một trận thi đấu tư cách bình thường lại tạo thành ảnh hưởng đáng sợ như vậy. Nhưng giờ phút này, mọi người đều hiểu rõ, Diệp Phàm đã trở thành một loại tín ngưỡng, chậm rãi khắc ghi trong lòng các đệ tử Thiên Phủ.
Trường kiếm xuất ra!
Hai vệt ánh sáng lạnh lẽo đồng thời loé lên, kiếm của Ninh Hồng Trần như dóng nước, Thu Thuỷ Văn Thiên Kiếm chiến kỹ ẩn tàng Nhu Ba Tự Vũ, toàn lực thi triển Nhu Ba Tự Vũ, lần này còn đáng sợ gấp mấy lần so với đợt trước.
Kiếm chiêu của Diệp Phàm… Tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Phàm sử dụng một chiêu thức trước giờ chưa từng có, lúc trước, Diệp Phàm sử dụng đa số là chiêu thức của mấy người Vệ Linh, Kiếm Tiên Khách, Trầm Lạc Lạc, mà một kiếm này…
Đây mới là kiếm chiêu của bản thân Diệp Phàm sao? Trong lòng mọi người đều có chút rung động, Diệp Phàm toàn năng vậy sao? Bọn họ không biết, nhưng tất cả mọi người đều mơ hồ nhận ra, thứ mà Diệp Phàm am hiểu nhất chắc chắn là kiếm.
Bên trong một kích mạnh nhất này, hắn rút ra bội kiếm của bản thân, tất cả suy đoán đều trở thành trò cười, hắn thật sự toàn năng, nhưng hắn không hề khôn lỏi, hắn đeo kiếm, vì vậy thứ hắn am hiểu nhất chính là trường kiếm!
Loại kiếm ý này, sắc bén thẳng tắp không lùi bước, mạnh hơn kiếm của Diệp Quỷ, lại thoải mái hơn so với Kiếm Tiên Khách, mà càng bá đạo hơn so với Ninh Hồng Trần.
Một kiếm ra, Thiên Hà đoạn, hàn băng bạo liệt, trường kiếm trong tay Diệp Phàm vậy mà lại không thể tưởng tượng nổi toát lên một tầng hào quang màu vàng óng, giống như một con giao long vậy.
Võ kỹ Thiên giai trung cấp Thương Khung Nhất Trảm, đây chỉ có một chiêu kiếm kỹ, mà chỉ vẻn vẹn dựa vào một kiếm, đã đạt tới trình độ võ kỹ Thiên giai trung cấp. Có thể nói, ở một phương diện khác, nó còn mạnh hơn cả võ kỹ Thiên giai Vô Ảnh Quỷ Trảm, mà còn có chiến kỹ ẩn tàng Kiếm Thần Chi Lực, trực tiếp gia tăng tính công kích.
Có thể nói, một chiêu này, từ đầu đến đuôi chỉ có một kiếm, có chút tương tự với Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm, nhưng cũng có chỗ khác nhau, Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm yêu cầu tốc độ, là đạo của thích khác, còn Thương Khung lại yêu cầu một khí thế bá đạo thấy khó không lui, một niềm tin không thắng không ngừng, đây mới thật sự là đạo của kiếm khách.
Hàn Băng Chi Lực và cả Kiếm Thần Chi Lực cùng tụ lại ở kiếm này, chỉ một kiếm, Diệp Phàm muốn cho Ninh Hồng Trần lĩnh ngộ được cảm giác tuyệt vọng, đây chính là một kiếm không thể đánh bại. Hoả diễm Thu Thuỷ Văn Thiên Kiếm của hắn bị hàn băng đông kết lại, sau đó vỡ nát như cành cây khô.
Không gì không phá, không ai chống lại được, giờ khắc này, Diệp Phàm mang đến cho mọi người một chữ, ngầu!
Dưới kiếm của hắn, ai cũng phải thần phục, như muốn xé rách Thương Khung, Thương Khung Nhất Trảm, đánh đâu thắng đó!
Tuyệt vọng, tử vong, Ninh Hồng Trần cảm thấy mình như một hạt bụi nhỏ, nhân sinh như loài sâu bọ, không có cách nào phản kháng, không có cách nào ngăn cản.
Rầm!
Một tiếng vang lên, hai mắt lập tức co rút, thế mà lại là Dương Thương ra tay, ông giống như lạch trời đồng thời chặn một kiếm này của Diệp Phàm, tay phải chộp vào phía trên lưỡi kiếm, nhưng giây tiếp theo đã khiến mọi người xôn xao, tay của Dương Thương chảy đầy máu tươi.
Một tu sĩ Nhập Cương tứ trọng, đột phá được nguyên lực hộ thể của một cường giả siêu cấp Hợp Thánh Cảnh, mặc dù ai cũng biết do Dương Thương vội vàng ngăn cản kiếm của Diệp Phàm, Dương Thương muốn bảo vệ Ninh Hồng Trần, nhưng lại sợ là tổn thương Diệp Phàm nên không điều động nhiều nguyên lực hộ thân.
Nhưng đó chính là một cường giả Hợp Thánh cảnh, đây như một sự tồn tại đỉnh cấp ở Đông Linh cảnh, mà Diệp Phàm chỉ là một tu sĩ Nhập Cương cảnh, chênh lệch như thế này, sao hắn có thể làm được?
Một kiếm đó là như thế nào?
Các đệ tử thiên tài như Vệ Linh, Đao Phỉ, Lý Vinh cùng mấy trưởng lão như Vệ Sơn, Vệ Thanh Ngọc, Tử Tâm, Diệu Sinh, cũng với hằng hà vô số đệ tử phổ thông, đều vì một kiếm này mà thần phục.
Đúng là một kiếm vô địch, một kiếm yêu nghiệt nhất, một kiếm bá đạo nhất, dám hỏi anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, ai có thể ngăn được!!