Sau đó, Lạc Hinh lấy các phương diện thi văn, học thức giao lưu với rất nhiều công tử. Diệp Phàm ngồi đó chỉ chú ý ăn uống, hoàn toàn không để ý đến người khác. Trong bữa tiệc ở phủ tam hoàng tử, hắn đúng lúc ăn chưa no, bởi vậy bây giờ phải bù lại.
Diệp Quỷ và Diệp Tàn được Diệp Phàm ra hiệu, cũng ngồi xuống. Hai người cũng không muốn khách sáo. Khi nghe Diệp Phàm nói các món này trị giá năm mươi lượng vàng, hơn nữa còn là Bắc Cung Thanh Sơn mời khách, lúcn ày bọn họ ăn rất nhanh.
Bắc Cung Thanh Sơn nhìn ba người chỉ mải ăn quên cả sắc đẹp, không khỏi lắc đầu. Diệp Phàm, Diệp Tàn thì thôi, Diệp Quỷ kia ăn hoàn toàn không giữ hình tượng. Người khác ít nhất còn dùng đũa thìa, hắn hoàn toàn dùng tay cầm lên ăn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bắc Cung Thanh Sơn cũng có chút xấu hổ. Nhất là khi Lạc Hinh nhìn về phía bàn bọn họ, hắn không khỏi cảm giác mất tự nhiên, bất giác dịch ra xa đám người Diệp Phàm.
Ngược lại, Bắc Cung Tuyết ở phía xa tập trung tinh thần nhìn Diệp Phàm, không thể không nói, Diệp Phàm khác với các công tử, trái lại làm cho nàng càng thêm thuận mắt. Có lẽ nàng nhìn thấy những công tử đó làm màu nhiều rồi, thỉnh thoảng nhìn thấy người như Diệp Phàm lại thấy mới mẻ.
Cuối cùng, Lạc Hinh rời đi. Thật đáng tiếc, không ai nhận được tình cảm của Lạc Hinh, Bắc Cung Thanh Sơn không khỏi bóp cổ tay thở dài.
Diệp Phàm nhìn thấy Bắc Cung Thanh Sơn mất mát, không khỏi cảm thấy buồn cười. Đường đường là một hoàng tử, tự nhiên cố chấp với một nữ tử thanh lâu như vậy.
Nếu hắn thật sự thích, cướp về là được. Tạm thời xem như Lạc Hinh ở trong hai trường hợp, loại thứ nhất là bị ép ở trong thanh lâu, nếu vậy, trực tiếp chuộc thân, mua về nhà hầu hạ mình. Loại thứ hai, nàng tự nguyện ở trong thanh lâu.
Một nữ nhân tự nguyện ở thanh lâu kiếm sống, ngươi cho rằng nàng thanh cao tới mức nào? Không phải là giá không đủ sao? Nếu tối nay đưa một trăm vạn lượng vàng cho bà chủ Văn Hương Thức Nhân, buổi tối nữ tử này sẽ ở trên giường của mình.
Đương nhiên, tư tưởng của mỗi người không giống nhau. Bắc Cung Thanh Sơn hưởng thụ quá trình dựa vào thực lực tán được Lạc Hinh vào tay, Diệp Phàm coi trọng kết quả.
- Rất đáng tiếc, Lạc Hinh không tìm được người trong lòng của mình. Nhưng mọi người không cần buồn bã. Ít nhất có một số công tử đã để lại dấu vết trong trái tim của Lạc Hinh. Văn Hương Thức Nhân chúng ta cũng không thiếu nữ tử xinh đẹp. Tối nay, tất cả chi phí sẽ được ưu đãi giảm 20%.
Lý Thanh Ngữ lắc eo thon, dáng vẻ xinh đẹp bước lên trên sân khấu, tươi cười quyến rũ nói.
- Lý cô nương, không biết hôm nay ngươi có ra sân không?
Đột ngột, một giọng nói rất vô lễ vang lên, đám người không khỏi nhìn về phía người nói chuyện. Chỉ thấy Diệp Phàm phe phẩy quạt giấy, trên gương mặt đẹp trai đang tươi cười, bốn chữ lớn trên quạt giấy ta là vương gia giống như phát sáng.
Bắc Cung Thanh Sơn rất kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm như nhìn thần tiên. Đây không phải là người cùng đạo, đây là tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta.
Ánh mắt Bắc Cung Tuyết lộ vẻ chán ghét, chút hứng thú vừa rồi lập tức biến mất, trong lòng thầm mắng đại dâm tặc biến thái.
Cũng có không ít công tử rất tò mò, tuy Lý Thanh Ngữ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, hơn nữa vô cùng xinh đẹp, không ít nam tử đều có ý với nàng, nhưng chỉ uyển chuyển ám chỉ, chưa từng thấy qua người nào trắng trợn như Diệp Phàm.
Lý Thanh Ngữ nghe vậy, cười càng tươi hơn, liếc mắt nhìn Diệp Phàm đầy vẻ quyến rũ, khẽ nói:
- Công tử nói đùa, thiếp đã là hoa tàn ít bướm, sao có thể ra sân.
- A, người tập võ hơn bốn mươi tuổi không phải là hoa tàn ít bướm, hơn nữa Lý cô nương bảo dưỡng xinh đẹp như vậy, ngươi có thể nhìn cây quạt của ta, có lẽ ngươi sẽ thay đổi chủ ý.
Diệp Phàm nhắc nhở.
Đám người nghe vậy không khỏi khinh bỉ. Bốn chữ lớn ta là vương gia phía trên quả thật rất bắt mắt, vậy không phải là hắn muốn dựa vào danh hiệu vương gia ép Lý Thanh Ngữ sao?
Lý Thanh Ngữ nghe vậy không khỏi cẩn thận quan sát kỹ, sắc mặt đột ngột thay đổi, khẽ nói:
- Nếu vương gia giá lâm, thiếp làm sao dám không tuân lời.
Nàng tùy ý đánh tiếng với đám đông, sau đó dẫn theo Diệp Phàm đi về phía hậu viện. Diệp Tàn và Diệp Quỷ theo sát phía sau Diệp Phàm. Còn có một bóng người lét lút bám theo phía sau hai người.
- Không chỉ là một dâm tặc, còn luôn ỷ mạnh hiếp yếu. Hừ, tất cả đã bị bản công chúa ghi lại rồi. Ngày mai xem ngươi làm sao bào chữa ở trước mặt phụ hoàng ta.
Bắc Cung Tuyết cẩn thận bám theo phía sau, trong lòng thầm nghĩ.
...
Lý Thanh Ngữ dẫn theo Diệp Phàm đi thẳng đến một phòng nhỏ hẻo lánh ở hậu viện, căn dặn hạ nhân canh gác cẩn thận, sau đó dẫn theo ba người Diệp Phàm đẩy cửa tiến vào.
Bắc Cung Tuyết bám theo phía sau, lúc này rất kinh ngạc. Ba nam nhân một nữ nhân, Diệp Phàm này thật ghê tởm.
Nàng rón rén tới bên phòng, sử dụng nguyên lực đánh thủng một lỗ nhỏ, đưa thủy tinh ký ức vào, trên gương mặt khuynh thành lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu dường như có thể câu lấy hồn phách của người khác vậy.
Đáng tiếc, không có một nam nhân nào may mắn thưởng thức cảnh đẹp chấn động lòng người như vậy.
Bước vào nhà, Lý Thanh Ngữ giơ tay phải ra:
- Mời ba vị ngồi.
Diệp Phàm không khách khí ngồi xuống. Lý Thanh Ngữ ngồi đối diện với hắn, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ quyến rũ nữa, trái lại có thêm phần lão luyện.
- Sao ngươi biết được đây chính là phân hội của Thiên Hạ Thương Hội?
Lý Thanh Ngữ nói thẳng điểm chính. Thiên Hạ Thương Hội chính là thương hội lớn, nhưng không phải là người nào cũng có thể tìm tới phân hội của hắn. Ở Sở Quốc, ngoại trừ Sở Hoàng, không có bất kỳ người nào biết tình huống cụ thể của Văn Hương Thức Nhân.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều công tử quý tộc hoàng cung ở đây không được dùng sức mạnh. Văn Hương Thức Nhân do Sở Hoàng âm thầm bảo vệ, hai bên đều theo nhu cầu.
Thiên Hạ Thương Hội chính là thế lực quái vật khổng lồ trong tiên cảnh, có thể cung cấp cho Sở Quốc sự trợ giúp rất lớn. Đồng thời, ở đây cũng là nơi Thiên Hạ Thương Hội thu thập tin tức. Bọn họ cũng cần thế lực mạnh nhất địa phương bảo vệ.
- Sư phụ ta nói cho ta biết.
Diệp Phàm nói, đồng thời xếp quạt giấy trong tay lại. Trong tranh sơn thủy trên đó có một ký hiệu thương hội bí ẩn bị che khuất.
Lý Thanh Ngữ khẽ gật đầu. Cường giả có thể biết được phân hội của Thiên Hạ Thương Hội tệ nhất cũng là quái vật Siêu Phàm cảnh. Rất nhiều đại năng như vậy có tính tình cổ quái. Diệp Phàm không nói cụ thể, hiển nhiên không hy vọng nàng hỏi quá kỹ.
- Ngươi muốn mua gì?
- Binh khí, dược thảo còn có nô lệ!
- Đẳng cấp gì?
Lý Thanh Ngữ hỏi. Bất luận là binh khí hay nô lệ đều phân chia đẳng cấp.
- Một thanh đao, một thanh kiếm, tất cả đều dùng Vẫn Thần Thiết chế tạo, có thể càng lúc càng mạnh theo nguyên khí tẩm bổ.
Diệp Phàm nói:
- Ngoài ra, ta cần nô lệ ba trăm người, kèm theo đao kiếm cho bọn họ. Binh khí như vậy chỉ cần chém sắt như chém bùn là được. Đúng rồi, ta cần nô lệ không có huyết thù, tư chất tu luyện Địa phẩm trở lên, nhưng đan điền đều bị phá hủy hết, hoặc trời sinh đan điền bị hỏng, không có cách nào tu luyện.
- Còn có những dược liệu này cùng với nguyên liệu này, chuẩn bị năm mươi phần.
Diệp Phàm lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lý Thanh Ngữ.
Lý Thanh Ngữ nghe vậy, không khỏi ngây người, nhận lấy tờ giấy.
Vụ giao dịch này rất lớn, lớn đến mức làm cho nàng xúc động. Giá trị cao nhất trong đó chính là một thanh đao và một thanh kiếm. Người bình thường không thể nhận được loại Vẫn Thần Thiết này.
Ngược lại, yêu cầu phía sau rất thấp, nô lệ như vậy không có mấy người có thể tu hành. Dù sao người có năng lực, ai sẽ cam tâm tình nguyện làm nô lệ, ba trăm người nô lệ có tư chất trên Địa phẩm, không có cách nào tu luyện, điều kiện nhìn như hơi hà khắc nhưng thật ra căn bản không khó.
Tuy dược liệu và nguyên liệu trên tờ giấy hiếm có, nhưng cũng chỉ cần năm trăm vạn lượng vàng là đủ.
Lý Thanh Ngữ không hỏi thăm tại sao Diệp Phàm muốn những nô lệ tàn phế đó, chỉ cao giọng nói:
- Vụ buôn bán này không nhỏ, ngươi nên biết, vàng bạc bình thường không thể mua được thứ Vẫn Thần Thiết này. Ngươi có thể cho chúng ta cái gì?