Nhưng Ninh Hồng Trần lại là tổng lĩnh đội, hắn cũng không nhiều lời nữa, đội trưởng được chọn lựa cũng cần phải cho đội viên tín nhiệm.
- Vậy cứ theo lời Ninh Hồng Trần mà phân chia!
Ngô Hoa cao giọng nói, nhưng Diệp Phàm không gật đầu mà lại khẽ cười một tiếng rồi nhàn nhạt nói:
- Không thú vị, ta là đội trưởng ta chia mới tính.
- Hắn là tổng lĩnh đội!
- Ai phong? Hắn có tư cách gì làm tổng lĩnh đội, hình như còn chưa giao tranh giành chức tổng lĩnh này.
Diệp phàm không thèm để ý nói.
Đám đông đệ tử lập tức sững sờ, đây là cái tình huống gì?
Ngô Hoa cũng có chút không ngờ tới, người này có ý muốn tranh chức tổng lĩnh với Ninh Hồng Trần?
Vệ Linh nghĩ thầm trong lòng cuối cùng cũng đến, nàng vừa rồi còn thắc mắc không phải Diệp Phàm muốn cho Ninh Hồng Trần một trận sao, từ lúc đám người Diệp Phàm tới đây đã có thái độ không tốt rồi, cuối cùng lại chọn lúc này.
Tiêu Sênh Vũ ngồi trên đài lập tức dựng thẳng lưng, nàng đúng là mong chờ cái này, mấy tên oắt con cùng cô nương Bắc Cung Tuyết bị Ninh Hồng Trần đổi đội, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này?
Có một số người, chỉ cần gặp qua mấy lần sẽ nhìn nhầm được tính cách của đối phương, mà tính cách của họ lại giống nhau nên Tiêu Sênh Vũ thấy mình hiểu rõ tính cách Diệp Phàm.
- Tiêu sư tỷ, ngươi không phải trước đã nói cái này à?
- Ngươi cứ nói đi?
- Các ngươi không có gian tình thật chứ…A, ta sai rồi, ta sai rồi…
Bầu không khí trên đài yên tĩnh, âm thanh của Ninh Hồng Trần vang lên:
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
- Khiêu chiến ngươi? Chỉ có kẻ yếu mới hướng cường giả khiêu chiến, ta không khiêu chiến ngươi mà ta là dạy bảo ngươi.
Diệp Phàm nghe thấy Ninh Hồng Trần nói một câu không biết ngượng như vậy, lập tức đáp trả một câu khiến toàn quảng trường trở nên náo động, vừa rồi mọi người đã cảm thấy giữa Diệp Phàm và Ninh Hồng Trần có chiến ý, nhưng mọi người còn chưa dám tin, thẳng đến khi Diệp Phàm đáp một câu phách lối như vậy mọi ngươi mới kịp phản ứng.
Tiếp đó là một cảnh tượng hoang đường không thể tưởng tượng nổi.
- Không phải chỉ là thắng liên tiếp thôi sao không biết hắn có tài nghệ gì? Phách lối như vậy?
- Đúng là không biết trời cao đất dày, ta thừa nhận Diệp Phàm mạnh, nhưng không thể so sánh với sư huynh Hồng Trần được.
- Ước chừng sẽ yêu cầu sư huynh Hồng Trần áp chế tu vi, mặc dù cũng hợp lý nhưng ta vẫn thấy thật vô sỉ.
- Vị huynh đệ này nói có lý, vấn đề là bị sư huynh Hồng Trần có áp chế tu vi thì Diệp Phàm cũng bị đánh như chó rồi!
- Thú vị, haha, Diệp Phàm chắc chắn bốc phét, để cho sư huynh Hồng Trần dạy dỗ hắn một chút cũng tốt!
…
Lần này mấy người ủng hộ Diệp Phàm đã biến mất không còn một ai. Không có cách nào vì Ninh Hồng Trần là ai chứ? Người đứng đầu đội tam tinh, đừng nói là một đệ tử nhị tinh, có là đệ tử tam tinh cũng không ảnh hưởng được vị trí của hắn.
Ninh Hồng Trần cũng được coi là sự tồn tại của cường giả, thế mà bây giờ lại có kẻ vượt cấp muốn khiêu chiến, đúng là đầu óc có vấn đề.
Đến cả Ngô Hoa cũng thấy buồn cười, nói thế nào thì cũng thấy không biết trời cao đất dày thật, mặc dù hắn rất coi trọng Diệp Phàm, nhưng muốn đánh với Ninh Hồng Trần thì hắn thấy Diệp Phàm đúng là tuổi trẻ có chút thành tựu là không coi ai ra gì.
Loại người này chắc chắn sẽ ngã thảm, nhưng ăn đau một lần cũng không phải chuyện xấu, hắn nhìn về phía Ninh Hồng Trần cười nói:
- Diệp Phàm nói không sai, chức đội trưởng cũng có thể lựa chọn tranh tài được thì tổng lĩnh đội cũng cần công bằng một chút, ta cho phép các ngươi khiêu chiến Ninh Hồng Trần.
Nói xong hắn nhìn về phía Dương Hoàng, Dương Hoàng lập tức lắc đầu, hắn sao có thể là đối thủ của Ninh Hồng Trần.
Sau đó Dương Hoàng nhìn về phía ba huynh đệ Diệp Phàm, dù sao thực lực của Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng không kém, nhưng Diệp Quỷ và Diện Tàn lại lùi về sau, hiển nhiên chỉ có Diệp Phàm khiêu chiến Ninh Hồng Trần.
Những người đang nhao nhao cũng lui ra, mọi người đều ôm tâm trạng tức cười nhìn Diệp Phàm.
Đao Phỉ còn trực tiếp đến bên cạnh hai người Diệp Quỷ cao giọng nói:
- Đại ca của các ngươi điên rồi sao các ngươi không cản à?
Mặt Diệp Quỷ vẫn bình tĩnh như cũ, Diệp Tàn lại cười cười:
- Ta còn không thể giết Kiếm Tiên Khách, đại ca ta muốn giết Ninh Hồng Trần chắc không được, Thiên Phủ sẽ quản.
- Vậy cũng đúng, đại ca ngươi sẽ không bị giết…Cái quỷ gì, lão tử không nghe lầm chứ? Đại ca các ngươi còn muốn giết Ninh Hồng Trần? Dựa vào đâu mà các ngươi tự tin vậy.
Đao Phi gầm lên, chất giọng thô của hắn là mọi ngươi chú ý, sao đó cả đám im lặng, Diệp Phàm muốn giết Ninh Hồng Trần, các ngươi có biết thực lực của Ninh Hồng Trần không vậy.
Ninh Hồng Trần nở nụ cười trào phúng, vẫn là tuổi trẻ, chắc trong lòng là ghi hận chuyện Bắc Cung Tuyết. Được, ta cũng không thích ngươi lắm, đã đưa tới cửa thì phải dạy dỗ một phen.
Đáng tiếc Tuyết Nhi không có ở đây, nếu không khoái cảm còn tăng lên gấp bội.
Ninh Hồng Trần đi tới trước mặt Diệp Phàm, khí tức quanh thân của hai người trở nên đáng sợ.
- Ta cực kỳ thưởng thức dũng khí của ngươi, chỉ tiếc nếu người vì ghi hận chuyện Tuyết Nhi muội muội chọn ta mà rời xa ngươi, làm như thế này đúng là chuyện ngu xuẩn, ngươi không xứng.
- Ngươi có nói thì cũng không liên quan gì tới ta, ta không tới mức vì Tuyết Nhi không chọn ta mà như vậy, nguyên nhân ta khiêu chiến ngươi rất đơn giản, cái vị trí tổng lĩnh đội này ngươi không xứng, ta không quen nghe mệnh lệnh từ người khác.
- Nói chuyện thật có chí khí, mặc dù ngươi rất ngông cuồng nhưng coi như một người sư huynh ta cũng không chấp sư đệ, ngươi là Nhập Cương tứ trọng, ta cũng sẽ áp chế tu vi tới Nhập Cương tứ trọng, miễn cho ngươi thua lại không thấy phục.
- Nhập Cương tứ trọng? Ngươi chắc không?
Khoé miệng Diệp Phàm mỉm cười.
Các đệ tử dưới đài bắt đầu nghị luận:
- Thấy chưa, ta nói rồi, hắn muốn sư huynh Hồng Trần áp chế tu vi, thật sự hèn hạ.
- Là Hồng Trần sư huynh chủ động yêu cầu.
- Nói nhảm, Hồng Trần sư huynh đương nhiên sẽ chủ động yêu cầu, đây cũng coi như sự kiêu ngạo của cường giả, Diệp Phàm rõ ràng biết điều này mới khiêu chiến, lại khôn lỏi này đúng thật là buồn nôn.
- Nếu là ngươi chắc đến gan khiêu chiến sư huynh Hồng Trần cũng không có, còn nói người khác buồn nôn, ngươi cũng xứng?
- Ta thừa nhận không có thực lực kia, nhưng ta cũng coi như mạnh ngang Diệp Phàm thì ta cũng không làm vậy, làm thế chính là vô sỉ.
…
Phía dưới mọi người sôi nổi bàn luận, phía trên Diệp Phàm sau một hồi im lặng thì đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi có thể dùng toàn bộ thực lực, Nhập Cương tứ trọng, ngươi một chiêu của ta cũng không đỡ nổi!
Dựa vào cái gì mà ngông cuồng vậy! có ngươi không ngừng cười, Diệp Phàm uống nhầm thuốc rồi hả, sao có thể điên thành vậy.
Lần này ngươi nào còn muốn nói đỡ một hai câu cho Diệp Phàm sợ rằng cũng không dám nói. Đúng là sợ sống quá lâu nên vội đi tìm đường chết.
- Ngươi thật phách lối, hôm nay ta hết lần này tới lần khác áp chế tu vi, để xem ngươi làm thế nào để ta một chiêu cũng đỡ không nổi!
Ninh Hồng Trần chưa từng bị coi thường như vậy, lúc này cao giọng rút trường kiếm ra, lao về phía Diệp Phàm.