- Ngươi biết lai lịch của khúc nhạc này?
Lạc Hinh nghe vậy, trong lòng không khỏi sửng sốt, trên gương mặt tuyệt mỹ chợt ửng hồng, lộ vẻ kích động, đôi mắt to quyến rũ nhìn về phía Diệp Phàm đầy chờ mong, cảnh tượng này làm cho mọi người xung quanh không ngừng xôn xao.
Diệp Phàm mỉm cười, lại nói:
- Ta biết, là bạn tốt nói cho ta biết.
Hắn vừa nói dứt câu, nguyên lực Diệp Phàm nhanh chóng run rẩy, gõ trong tay Bắc Cung Thanh Sơn một câu:
- Một ngàn vạn vàng, ta sẽ nói là ngươi nói cho ta biết.
- Một ngàn vạn lượng vàng? Ngươi đi cướp đi!
Vẻ mặt Bắc Cung Thanh Sơn thản nhiên, trong tay cũng âm thầm di chuyển.
- Năm trăm vạn lượng!
- Một trăm vạn!
- Thành giao!
Diệp Phàm vui vẻ làm Bắc Cung Thanh Sơn sốc, trong lòng thầm than mình bị thua thiệt rồi. Diệp Phàm nhận lời dứt khoát như vậy, chứng tỏ mình hoàn toàn có thể hạ thấp giá xuống chút nữa.
Nhưng nếu thật sự nhận được đêm đầu của Lạc Hinh, một trăm vạn cũng đáng.
- Lúc tam hoàng tử nói chuyện với ta, đã nói cho ta biết điều đó.
Diệp Phàm nói tiếp.
Đám người không khỏi nhìn về phía Bắc Cung Thanh Sơn. Bắc Cung Thanh Sơn mỉm cười chắp tay, hơi chột dạ.
- Khúc nhạc này là Dao Trì Tiên Khúc, cũng không phải là khúc nhạc tầm thường, mà là công pháp Địa giai cao cấp – võ kỹ nòng cốt của Dao Trì Cổ Phái trong tiên cảnh thời kỳ thượng cổ. Nếu có thể nắm giữ cả làn điệu, cũng tăng thêm nguyên lực, có thể giết người vô hình.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Người tạo ra khúc nhạc này là Phù Vân Thư Sinh, người này và Dao Linh - tổ sư sáng lập ra Dao Trì Cổ Phái yêu nhau, nhưng bởi vì tư chất thấp, bị sư phụ của Dao Linh lúc đó ngăn cản.
- Sư phụ còn ra tay lập kế hoạch để Phù Vân Thư Sinh bất ngờ chết, đánh hắn vào Phục Thiên Động. Nhưng Phù Vân Thư Sinh gặp đại nạn không chết, trong cái rủi có cái may, ẩn nấp tu luyện ba mươi năm đã ra khỏi Phục Thiên Động.
- Chỉ đang tiếc...
- Đáng tiếc gì?
Lạc Hinh hỏi. Đám người cũng tò mò nhìn Diệp Phàm. Không thể không nói, tiêu chuẩn người nào đó kể chuyện vẫn còn rất tuyệt.
- Chỉ tiếc thương hải tang điền cảnh còn người mất, tình cảm con người chung quy cũng chỉ là những lời thề non hẹn biển suông mà thôi. Chỉ ba mươi năm, Dao Linh đã được sư phụ nàng thu xếp gả cho người khác.
Diệp Phàm lắc đầu nói, trong lòng làm sao không thở dài cho chính mình. Đời trước, hắn từng cho rằng mình và Đường Linh sống chết có nhau, đến chết không thay đổi. Cuối cùng hắn bị phản bội, bị vứt bỏ. Nếu không phải hắn tu hành Đan Môn Quyết, sợ rằng đã trực tiếp chết ở trên tay Đường Linh.
- Ba mươi năm chính là một phần ba đời người, sao lại dùng chữ chỉ?
Có người nghiền ngẫm từng chữ nói.
- Ba mươi năm đối với người tu vi yếu thì đúng là một phần ba đời người. Nhưng đối với cường giả đứng đầu, có lẽ một lần bế quan còn hơn cả ba mươi năm.
Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Hơn nữa tư chất của Dao Linh này cũng là thiên chi kiêu nữ trong tiên cảnh, sau đó còn một tay sáng lập ra Dao Trì Cổ Phái, ba mươi năm đâu chỉ dùng chữ chỉ có, dùng chỉ ba mươi năm lại càng thích hợp hơn.
- Ha ha, lần đầu tiên ta nghe được một khách làng chơi bàn luận tình yêu đến chết không thay đổi ở đây đấy.
Có người giễu cợt.
Bắc Cung Tuyết cũng âm thầm khinh bỉ. Diệp Phàm nói chuyện giống như cực kỳ chướng mắt Dao Linh, chẳng khác nào mình là kẻ si tình vậy.
- Công tử, sau đó thế nào.
Lạc Hinh không chế giễu, hỏi tiếp.
- Phù Vân Thư Sinh cực kỳ bi thương, từ đó về sau quy ẩn, dùng hết cả đời tạo ra một khúc nhạc, đặt tên là Dao Trì Tiên Khúc, hay còn gọi là Phù Sinh Như Mộng. Sau đó Dao Linh vô tình nghe nói về khúc nhạc này, trong lòng xúc động, tìm tới người tạo ra nó, mới biết người đó là Phù Vân Thư Sinh.
- Chỉ đáng tiếc, hồn Phù Vân Thư Sinh đã trở về thiên địa, chỉ để lại một tấm bia đá, ghi lại hắn nhớ thương Dao Linh, hoài niệm về câu chuyện xưa.
- Dao Linh cực kỳ bi thương, điều tra mọi chuyện, mới biết được tất cả đều do sư phụ nàng và phu quân của nàng gây ra, trong lòng thấy hối hận và áy náy, cuối cùng phản bội sư môn, sáng lập Dao Trì Cổ Phái, đổi tên khúc nhạc này là Dao Trì Tiên Khúc, biến nó thành võ kỹ nòng cốt của Dao Trì Cổ Phái.
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại, nhìn về phía Bắc Cung Thanh Thiên. Rõ ràng, hắn đang nhắc nhở Bắc Cung Thanh Thiên đừng quên một trăm vạn vàng.
- Không ngờ trong thiên địa có nam tử si tình như vậy, cũng không trách được khúc này làm cho ta cảm giác thê lương. Vậy cuối cùng Dao Linh có thể giết phu quân và sư phụ của nàng không?
Lạc Hinh ôm đàn hỏi.
- Nếu nàng giết, ta còn để mắt tới nàng. Ha ha, Phù Vân Thư Sinh, một kẻ si tình đáng thương mà thôi. Từ xưa tới nhay, kẻ si tình chung quy sẽ gặp phải kẻ tuyệt tình!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi bình luận.
- Ngươi nói như vậy khó tránh khỏi quá võ đoán. Dù sao một người là phu quân của nàng, một người là sư phụ giống như phụ mẫu nàng, nàng làm sao nỡ ra tay. Hơn nữa, nàng đã phản bội sư môn, sáng lập ra tông môn của mình, còn giữ khúc nhạc này trong tông môn, lưu truyền đến nay.
Lạc Hinh phản bác.
- Dao Linh làm vậy thật sự là vì Phù Vân Thư Sinh sao? Nàng chẳng qua muốn mượn cơ hội này, chiếm đoạt võ kỹ Địa giai cao cấp mà thôi.
Diệp Phàm nghe vậy, không khách khí nói, hoàn toàn không đồng ý với Lạc Hinh.
- Ngươi làm sao biết được suy nghĩ của người khác? Nếu nàng đã là cường giả tổ sư sáng lập một phái, sao có thể nhớ mong một quyển võ kỹ như vậy, ta cảm thấy nàng hẳn có chân tình.
Lạc Hinh đưa ra ý kiến khác.
Diệp Phàm lộ cười khinh thường, lúc này ngồi xuống, uống một chén trà. Hắn đã kiếm lời một trăm vạn vàng, hôm nay đã đạt được mục đích. Về phần làm thế nào nhận được sự yêu thích của Lạc Hinh, hắn hoàn toàn không có chút hứng thú.
Hắn làm vậy, ngược lại khiến Lạc Hinh hơi khó chịu, giống như sự xem thường của Diệp Phàm là nhằm vào nàng vậy.
Ngược lại Bắc Cung Tuyết cảm thấy có hứng thú với Diệp Phàm hơn. Lời nói của Diệp Phàm tự nhiên lại hợp với suy nghĩ của nàng. Nếu Dao Linh này thật sự yêu Phù Vân Thư Sinh, tại sao Phù Vân Thư Sinh chết chỉ mới ba mươi năm đã gả làm người khác.
Người tập võ, sau khi thực lực đạt tới trình độ nhất định, tuổi thọ rất dài. Ba mươi năm cũng chỉ tương đương với ba năm của người bình thường.
Vậy tu vi đạt tới Siêu Phàm cảnh đã thoát khỏi phàm thai, sinh mạng trong quá trình thăng hoa, tuổi thọ có thể đạt tới hơn một ngàn năm.
Còn nữa, Bắc Cung Thanh Sơn là ca ca của nàng, nàng có thể xác định Bắc Cung Thanh Sơn căn bản không biết lai lịch của Dao Trì Tiên Khúc này. Nàng vẫn chú ý tới Diệp Phàm và Bắc Cung Thanh Sơn, nên nhìn thấy rõ hành động mờ ám của hai người.
Nàng vốn tưởng Diệp Phàm đến vì Lạc Hinh. Bây giờ xem ra, hắn không có hứng thú với Lạc Hinh, vậy chẳng phải, hắn không phải là dâm tặc?
Hay... hắn có hứng thú với Lý Thanh Ngữ hơn...
Ọe... vậy hắn không chỉ là dâm tặc, còn là dâm tặc biến thái.
Lúc này, trong lòng Bắc Cung Tuyết thấy buồn nôn.
- Học thức của tam hoàng tử quả thật làm cho thiếp được mở rộng tầm mắt, lòng dạ cũng rộng rãi hơn.
Lạc Hinh đột ngột dịu dàng cúi đầu nói với Bắc Cung Thanh Sơn, đôi mắt đẹp lại bất giác nhìn về phía Diệp Phàm, nàng muốn xem thử nam tử này có tức giận không.
Nhưng Diệp Phàm vẫn thản nhiên ngồi đó, trong mắt không hề phẫn nộ, Bắc Cung Thanh Sơn lại lộ vẻ vui mừng.
- Lại không giống với vài người, cầm chuyện của người khác nói cho biết, ở đây thu lấy sự quan tâm của đám đông.
Lạc Hinh thấy Diệp Phàm thờ ơ, lúc này châm chọc một câu thử dò xét.
Người chính là như vậy, càng tức giận lại càng muốn tìm cách đòi về. Diệp Phàm càng không quan tâm nàng, nàng càng khó chịu. Điêu đó dường như phủ nhận nhan sắc của nàng vậy.
Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi nghẹn lời, Chuyện đó liên quan gì đến ta. Không phải ngươi muốn nghe sao? Ta cũng nói là Bắc Cung Thanh Sơn nói cho ta biết. Có vấn đề gì sao?
Thánh hiền thượng cổ Khổng nho chí tôn nói không sai, quả thật chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi!