Loảng xoảng!
Hai tiếng nổ mạng phát ra liên tục, Đại Lực không chống dỡ nổi liền quỳ một chân trên đất, số mũi tên cắm trên người y như nhím, khiến người khác nhìn vào cũng thấy kinh sợ.
Trương Tốc tiếp tục giương cung bắn về phía Đại Lực, bóng người Dương Thương đột nhiên xuất hiện, cản mũi tên lại, lạnh giọng nói:
- Đại Lực đã mất hết năng lực, không thể tiếp tục chiến đấu!
Trương Tốc thấy sự xuất hiện đột ngột của Dương Thương, trên mặt biểu hiện không mấy vừa ý, hắn thu hồi cung tên, hắn không quyết đoán như Diệp Phàm, nếu không rõ ràng hắn biết em trai hắn bị Trần Vân Hạo giết, nhưng trước nay hắn cũng không dám làm gì động tới Trần gia.
Diệp Phàm nhanh như cắt phi tới chỗ Đại Lực, điên cuồng truyền nội lực cho hắn, Đại Lực còn thảm hại hơn Đinh Hạ Phong, một mũi tên đã trúng vào tim hắn.
Phổi của hắn bị ba mũi tên đâm xuyên, nếu là người bình thường có lẽ hắn đã chết rồi, nhưng huyết mạch của hắn vô cùng mạnh nên hiện tại vẫn có thể sống sót, có điều tình hình bây giờ cũng rất nguy hiểm.
Diệp Phàm không có thời gian để gây phiền phức cho Trương Tốc, hắn điên cuồng vận chuyển nội lực truyền cho Đại Lực, cơ thể Đại Lực bị vô số mũi tên làm cho nứt ra, giờ đây giống như Diệp Phàm đang cố kéo hắn lại từ bờ vực cõi chết, tình hình hiện tại của Đại Lực vô cùng nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, phải xem khả năng hồi phục và ý chí hắn ra sao.
Đám người Diệp Phàm cẩn thận từng li từng tí đặt Đại Lực xuống, đồng thời Dương Thương cũng giao cho Thiên Phủ Trị Liệu Sư dốc toàn lực cứu sống Đại Lực.
Xong xuôi, Diệp Phàm mới quay qua nhìn Trương Tốc, Trương Tốc Vẫn cười nhếch mép:
- Muốn giết ta sao? Ha ha ha...
- Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện rằng không gặp phải ta, nếu không, ta sẽ cho ngươi biết bản thân ngươi ngu xuẩn như thế nào!
Diệp Phàm lạnh giọng nói:
- Ha ha, ta sợ quá cơ, sao nào, ngươi được phép giết em trai ta, nhưng ta lại không được phép giết bằng hữa của ngươi sao, ngươi nghĩ mình là ai chứ!
Trương Tốc chế giễu, tất cả các đệ tử phía dưới đều đang nhìn hai người và bàn luận ầm ĩ.
- Muốn hai người bọn họ so tài, chỉ e rằng sẽ gặp tình huống sinh tử, mọi người đoán ai sẽ thắng?
- Khó nói quá, còn chưa từng thấy qua uy lực của Diệp Phàm, nhưng ta thấy uy lực của Trương Tốc sư huynh rất mạnh, thiết nghĩ Trương Tốc sư huynh có khả năng cao sẽ thắng.
- Ta lại cảm thấy Trương sư huynh thật quá đáng, cùng là đồng môn với nhau, vậy mà nỡ đánh người ta thảm hại như thế.
- Qúa đáng sao? Ha ha, nếu như em trai của ngươi chết, xem ngươi sẽ làm thế nào.
- Em trai hắn chết cũng chưa hết tội, cũng là đệ tử của Thiên Phủ, vậy mà lại ra ngoài chém giết lung tung.
- Bất luận thế nào đi nữa, ta thấy mỗi người đều có lý của riêng mình.
...
Cuối cùng thứ tự tiến vào của đệ tử nhị tinh là Dương Hoành, Kiếm Tiên Khách, Trương Tốc.
Không hề dừng lại ở đó, không thể lãng phí quá nhiều thời gian như vậy, mục tiêu của Thiên Phủ là Tứ phủ võ hội, cho nên tất cả các cuộc tranh tài hôm nay đều phải thi đấu cho xong.
Vệ Sơn phân phó cho sáu người cùng lên đài, sau đó hô to:
- Trận đấu đầu tiên là một đệ tử của Nhất Tinh so tài cùng một đệ tử của Nhị Tinh, cứ lần lượt như vậy, sau đó ba người chiến thắng sẽ tiến hành quyết chiến.
- Song phương rút thăm!
Vệ Sơn nói xong, đám người Diệp Phàm nhao nhao lên rút ngọc bài, Trương Tốc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng nhìn hắn đầy phẫn nộ, Kiếm Tiên Khách lại nổi hứng nhìn Diệp Tàn, Diệp Tàn cũng nhìn lại hắn, chỉ có Dương Hoành và Diệp Qủy là không để ý nhiều đến đối phương.
- Ta là một, Diệp Phàm, không biết ngươi có giữ nổi cái mạng chó này không.
Trương Tốc thẳng thửng nói.
Diệp Phàm lật ngọc bài ra xem, phía trên là chữ một to đùng, khóe miệng hắn lộ ra một tia sát ý, sau đó nhìn Trương Tốc, lạnh giọng nói:
- Xem ra vận khí của ta cũng không tệ, ta cũng là một!
- Vận khí không tệ, ha ha, thú vị đấy, Diệp Phàm, không phải vận khí của ngươi không tệ, mà là sinh mệnh của ngươi sắp kết thúc rồi, ngươi có thể nhận thua, đừng để ta biến ngươi thành con nhím giống như Đại Lực, như vậy thì tức cười lắm.
- Yên tâm, đối phó với một phế vật như ngươi, ta còn cần phải nhận thua sao.
- Tốt nhất là như vậy!
- Cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng dám chơi sinh tử chiến cùng ta không?
Diệp Phàm lắc đầu nói.
Sinh tử chiến sao, đây là một phương thức chiến đấu đặc thù của Thiên Phủ, ngăn chặn khả năng nhận thua, chỉ khi một người chết, cuộc chiến mới được phân thắng bại.
- Cầu còn không được!
Trương Tốc nghe Diệp Phàm nói vậy liền cười đắc ý, nhìn về phía Vệ Sơn:
- Chúng tôi muốn đấu trận sinh tử!
Vệ Sơn nghe xong bàng hoàng nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm liền gật đầu tỏ ý tán thành, sau đó hắn nhìn về phía Dương Thương, Dương Thương chỉ biết lắc đầu.
- Ta không đồng ý, đây là cuộc thi do Thiên Phủ mở ra, các ngươi cũng là đệ tử tham gia Tứ phủ võ hội, không thể nào chết ở đây.
Vệ Sơn cao giọng nói, sắc mặt Trương Tốc có chút khó coi, hai người họ đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, nhưng cũng sợ đối phương sẽ nhận thua, Diệp Phàm vẫn có lòng tin có thể đánh chết Trương Tốc trước khi hắn kịp nhận thua, nhưng Đại Lực thảm hại như vậy, để Trương Tốc chết chẳng phải quá nhẹ nhàng cho hắn sao.
Rất nhanh đám người đã bước xuống, chỉ có Diệp Phàm và Trương Tốc ở lại trên sân.
- Diệp Phàm, hôm nay là sẽ lấy máu ngươi tế cho em trai ta!
Trương Tốc lấy cung tên ra, quát to.
- Với sức của mình ngươi?
- Chỉ mình ta!
Trương Tốc nói xong, liền kéo cung, vô số mũi tên được bắn ra hướng về phia Diệp Phàm với sát khí hừng hực.
Để đề phòng việc Diệp Phàm nhận thua, Trương Tốc vừa lên võ đài đã xuất chiêu liên tục, từng lớp mưa tên cứ thế trút xuống.
Nhưng cơ thể Diệp Phàm nhanh như chớp, nên chẳng tổn hại gì đến hắn!
Sưu sưu sưu!
Mấy trăm cung tên đồng thời bay trong không trung, sau đó điên cuồng lao về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm không thể nào né tránh hết.
- Diệp Phàm, ngươi lại khinh thường ta rồi, ta cảm thấy nếu ngươi vì Đại Lực thì thực sự không đáng!
- Ta cảm thấy có lẽ Diệp Phàm đang nghĩ cách nhẹ nhàng né tên của Trương Tốc, chỉ là tình hình hiện tại không được khả quan cho lắm.
- Ngay từ đầu đã không biết đột tiến thì khoe khoang cái gì chứ, phải xem xem lần này hắn chết như thế nào!
Bỗng dưng tất cả mọi người đứng hình, giọng nói của Vệ Sơn ngày càng run rấy mang theo chút kinh hãi:
- Đây là...Đây là kỹ pháp Chiết Tuyết Huyễn Ảnh đột tiến cao nhất, tất cả xạ thủ mạnh nhất, đứng đầu vô địch đột tiến, không ngờ Diệp Phàm có thể dùng Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến, quả thực là...
Cứ khó chịu với Diệp Phàm mãi, nhưng ngay thời khắc này vệ Sơn lại có một cảm giác ngưỡng mộ, đây không phải là cấp bậc thiên tài đấy chứ, đúng là yêu nghiệt a!
Ta dùng Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến ngươi có thể chống đỡ sao?
Tất cả các đệ tử bên dưới đều im lặng đứng nhìn.