- Ta vẫn nhớ!
Diệp Phàm nói khẽ, nhìn nữ nhân đã dần dần trưởng thành, hắn vẫn luôn che dấu và đè nén, nhưng hắn biết nữ nhân trước mắt có tình cảm khác lạ với hắn.
Nhưng nếu không có tình cảm cũng sẽ không có tổn thương, chính bởi vì có tình cảm nên trong lòng Diệp Phàm cũng từng có đau đớn. Hôm nay Bắc Cung Tuyết dùng quá khứ của bọn họ biến thành một cây đao từ từ cắt xẻ hắn.
- Ngươi vẫn nhớ, tại sao ngươi đối xử với ta như vậy? Vì sao ngươi không thể giống như trước tốt với ta? Là bởi vì ngươi thích Huân Y sao?
- Bắc Cung Tuyết, ngươi nói ta tại sao phải đối ngươi như vậy? Ngươi nói nhiều như vậy, ngươi còn nhớ gì không? Ngươi có nghe lời ta không? Ta nói Ninh Hồng Trần không phải người tốt, ngươi không để tâm? Ta năm lần bảy lượt cho ngươi lựa chọn, ngươi có chọn ta sao?
Diệp Phàm hỏi ngược lại, đồng thời Thiên Vân trong tay biến thành trường kiếm:
- Ngươi muốn tìm ta làm gì? Để ta cho ngươi biết, tất cả mọi thứ cũng là bởi vì ta cố ý xa lánh ngươi, bởi vì ta có Huân Y nên ta từ bỏ ngươi đúng không?
- Ngươi cần thứ an ủi dối trá này sao? Thời gian rất kỳ diệu, trước kia dù ngươi đơn thuần, nhưng ít ra biết rõ đúng sai, tốt xấu, hiện tại ngươi ngoài việc biện minh cho lựa chọn của mình, ngươi còn có cái gì?
- Đúng, coi như ta từng thích một nữ nhân, nàng cũng từng là công chúa Sở quốc, cũng không phải thiên chi kiêu nữ Thiên Phủ, động thủ đi, để ta xem ngươi có thực lực làm chủ vận mệnh của mình hay không.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy toàn thân bất giác run lên, ánh mắt khẩn cầu dần dần trở nên bình tĩnh, tiếp theo là một loại oán hận, nhìn Diệp Phàm, có chút cuồng loạn nói:
- Đúng, ta cần lời an ủi dối trá, ta không lựa chọn ngươi, ta buồn cười một mực tìm lý do thôi miên bản thân, ngươi muốn dứt khoát sao?
- Vậy ta để ngươi dứt khoát, Bắc Cung Tuyết ta không phải là không có cuộc đời riêng của mình, tại sao ta phải vì ngươi mà thương tâm, coi như ta thiếu ngươi, ta cũng nên trả hết, ngươi còn muốn ta thống khổ hơn.
- Từ lúc tiến vào Thiên Phủ, ngươi bắt ta phải đưa ra lựa chọn khó khăn, hắn là ta sư huynh, ngươi bảo ta vô duyên vô cớ xa lánh người khác chỉ vì ngươi nói một câu người khác không phải người tốt sao? Ngươi hiểu gì về Hồng Trần sư huynh? Vì ta không lựa chọn ngươi nên ngươi phải đối với ta như vậy?
- Mọi chuyện ta làm có chuyện nào không phải là vì ngươi, chuyện nào ta cũng sợ ngươi bị thương tổn, ngươi thì sao? Ngươi hết lần này đến lần khác xa lánh ta, tại sao? Ngươi nói xem rốt cuộc tại sao chứ?
Nói xong, Bắc Cung Tuyết rút kiếm khỏi vỏ, nguyên lực khủng bố điên cuồng vận chuyển.
Dưới đài đệ tử có chút phức tạp nhìn hai người trên sân, hỏi thế gian tình là chi, lúc này khó nói rõ ràng nhất chính là chữ tình, làm gì có đúng sai, làm gì có tốt xấu.
- Không sai, vì một câu, ta muốn ngươi cách hắn xa một chút, đây chính là ta, ta làm ngươi khó xử, cho nên về sau ngươi không cần làm khó mình, tự giải quyết cho tốt!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, tiếp theo cả người hóa thành quang ảnh, lập tức phóng tới Bắc Cung Tuyết.
Một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống từ đôi mắt Bắc Cung Tuyết rồi trở nên băng lãnh, trường kiếm trong tay vung cao, kiếm khí tung hoành.
Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm!
Minh Phượng Kinh Vũ Kiếm!
Bóng dáng hai người như gió, như mây, lập tức giao hòa, rồi lại trong nháy mắt tách rời.
Một lọn tóc đen rơi xuống, Diệp Phàm đưa lưng về phía Bắc Cung Tuyết, tay phải cầm ngược trường kiếm, lưỡi kiếm gác trên cổ Bắc Cung Tuyết, chặt đứt tóc đen, cũng chặt đứt tình ý đáng thương còn sót lại.
Diệp Phàm sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, hắn chưa bao giờ cho là mình có lỗi, tất cả chuyện hắn làm sao lại không phải vì bảo hộ Bắc Cung Tuyết.
Bắc Cung Tuyết cũng sẽ không nhận mình sai, nàng có lỗi gì, tất cả những gì nàng làm vì Diệp Phàm còn chưa đủ nhiều sao, nàng bao nhiêu lần đi cầu xin Hồng Trần sư huynh ra tay trợ giúp, tất cả mọi thứ là vì sợ Diệp Phàm bị thương tổn, nàng chỉ muốn bảo vệ người mình ưa thích, nàng có lỗi gì.
Hai người đều không sai, chỉ là bọn hắn không thích hợp. Bắc Cung Tuyết không hiểu rõ Diệp Phàm, nàng dùng cách của mình để bảo hộ Diệp Phàm nhưng đó lại là sự sỉ nhục với hắn. Diệp Phàm cũng không hiểu Bắc Cung Tuyết, hắn không hiểu bên trong một nữ nhân mù quáng ngốc nghếch cũng có một chút đáng yêu.
Nhưng con người là một loại động vật kỳ quái, rõ ràng bỏ ra nhưng chẳng thu lại được, còn bị đối phương chán ghét, nàng không phục. Bắc Cung Tuyết không phục, nàng muốn ưu tú hơn, nàng muốn Diệp Phàm hối hận, nàng muốn Diệp Phàm hiểu rõ, không có hắn, nàng còn sống tốt hơn.
Bọn họ không cùng thế giới, từ giờ trở đi, Bắc Cung Tuyết nàng sẽ rời xa thế giới của Diệp Phàm.
Diệp Phàm không suy nghĩ như thế, không phải vì Diệp Phàm cao thượng, có lẽ vì hắn bỏ ra ít hơn. Lúc này, dù hai người đã không cách nào giống như trước, Diệp Phàm vẫn hi vọng Bắc Cung Tuyết có thể sống vui vẻ, hắn thật lâu không nhìn thấy nữ nhân này giương nanh múa vuốt.
Có chút nhớ nhung, cũng có chút không biết làm sao, có lẽ dứt khoát đều tốt cho cả hai. Hắn chưa từng hứa hẹn gì với nữ nhân này, vậy tội tình gì khiến nàng mỗi ngày thống khổ!
Tóc đen rơi xuống đất, Diệp Phàm thu hồi trường kiếm, thắng bại đã phân, Bắc Cung Tuyết không cảm thấy mất mát. Trận này thất bại, nàng không thèm để ý, nàng biết bây giờ mình không phải là đối thủ của Diệp Phàm, người này đã từng là sư phụ nàng, cường đại, thần bí.
Nhưng chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ vượt qua nam nhân này, từ giờ khắc này, trong cuộc đời nàng sẽ không còn cái tên Diệp Phàm nữa.
Cuồng loạn qua đi, nàng đã bình tĩnh lại, Bắc Cung Tuyết đi, không phải rời đi mà là triệt để bỏ đi. Mọi người đều cho là nàng đau lòng nên trở về Thần Võ phong, sau lần tranh tài này, toàn bộ Thiên Phủ mới biết Bắc Cung Tuyết cũng không trở về Thần Võ phong mà hoàn toàn rời khỏi Thiên Phủ.
Nàng có được lệnh bài Tôn Thái giao phó, đệ tử thủ vệ không ngăn cản, nàng tiến vào Thiên Thú sơn mạch mênh mông, lại chưa có trở về. Đến khi Diệp Phàm biết được đã không cách nào tìm được nữ nhân này.
Tình cảm là thứ rất kỳ diệu, có lẽ ngươi chưa từng yêu, nhưng khi hai người đã cùng nhau trải qua đau khổ, vướng mắc, điều tiếng thì tình cảm ngược lại sẽ chậm rãi nảy nở.
Đây đều là chuyện của sau này, hiện giờ Diệp Phàm một kiếm đánh bại Bắc Cung Tuyết, lập tức tất cả đệ tử đều sững sờ, Diệp Phàm khiến người ta cảm giác vẫn luôn là bắt chước công pháp của người khác, rất ít sử dụng công pháp bản thân, nhưng vừa rồi một kiếm kia đã không phân cao thấp với đệ nhất kiếm của Diệp Quỷ.
Nhiều người đều có một loại ảo giác, bản lĩnh của Diệp Quỷ có phải cũng là Diệp Phàm dạy?
Nếu thật là vậy thì Diệp Phàm quá kinh khủng.
Diệp Phàm thắng lợi đã tuyên bố trong ba huynh đệ Diệp gia ít nhất sẽ có hai người chiếm ba hạng đầu của đệ tử nhất tinh. Chuyện này trong vòng đấu loại chưa ai nghĩ đến, nếu như kế tiếp không phải Diệp Quỷ đánh với Diệp Tàn mà đấu với Vệ Linh, một khi Vệ Linh bị đánh bại, như vậy . . .
Mọi người nghĩ tới đây, đều không tự chủ được có chút kích động, nếu ba huynh đệ Diệp gia trực tiếp giành ba vị trí đầu đệ tử nhất tinh, vậy cũng quá kinh khủng.
Chủ đề liên quan tới việc đánh đồng Diệp Phàm và đám người Kiếm Tiên Khách trước đó lại nổi lên, không giống với trước kia nghiêng về một bên, lần này số người ủng hộ ba huynh đệ Diệp Phàm rõ ràng tăng lên đáng kể.