Có đôi khi chỉ số cảm xúc của người nào đó thật không hoạt động, cũng may Diệp Tàn và Diệp Quỷ không có ở đây, bằng không thì ba huynh đệ sợ là vì nghiệm chứng nhiệt độ mỗi người sẽ chơi đùa nửa ngày.
Từ khi thi đấu vòng loại bắt đầu, nhiều đệ tử luôn trong trạng thái bận rộn, hai ngày nghỉ ngơi khiến không ít người nhàn hạ, mà con người một khi rảnh rỗi thì phải làm cái gì đó.
Vấn đề này thế nào? Đệ tử Thiên Phủ bắt đầu phân chia phe phái, liên quan tới ứng cử viên cho đội trưởng đệ tử nhất tinh, đội trưởng đệ tử nhị tinh và trung đoàn trưởng đệ tử nhất tinh nhị tinh.
Đấu khẩu với nhau là chuyện khó tránh khỏi, ở đâu có người ở đó có giang hồ, không có thực lực chẳng lẽ không thể dùng miệng sao?
- Không cần phải bàn, đội trưởng nhất tinh là Vệ Linh, đội trưởng nhị tinh là Dương Hoành, lần này, Linh Phong chúng ta vô địch.
- Linh Phong ngoài huênh hoang khoác lác thì làm được gì, ta nhớ vòng đấu loại lần trước, có người nói để cho Tiềm Long Phong bị loại vòng đầu tiên, ha ha, hiện tại người khác đã thăng cấp bao nhiêu lần, có thấy xấu hổ không?
- Đám người Diệp Phàm tuy có chút năng lực, nhưng sao so được với Vệ Linh và Trương Hoành sao?
- Vệ Linh mạnh nhất trong hàng đệ tử nhất tinh không thể nghi ngờ, nhưng trong số đệ tử nhị tinh thì Kiếm Tiên Khách mới là đệ nhất.
- Đánh rắm, ta cảm thấy đám người Diệp Phàm có thể lội ngược dòng.
- Ha ha, người của Tiềm Long Phong chẳng qua thích lòe người thôi, chuyên môn lôi kéo sự chú ý của mấy tên phế vật không có kiến thức, thật sự có bản lĩnh, ai lại thích thể hiện như bọn hắn?
- Cái này ta nói thật, đám người Diệp Phàm không thể phản công, trận chiến Vệ Linh tuyệt sát Thượng Quan Phi Độ còn chưa thể hiện rõ sao? Thực lực của nàng không thể nghi ngờ.
- Đao Phỉ thua Diệp Quỷ thì sao?
- Đao Phỉ có tiếng không có miếng mà thôi!
- Các ngươi nói gì vậy? Tuyết Nhi nhà ta không thua kém Vệ Linh, các ngươi chống mắt lên xem, Tuyết Nhi vô địch.
. . .
Tranh tài còn chưa bắt đầu mà người ủng hộ tuyển thủ đã bắt đầu cãi võ mồm. Đương nhiên, người ủng hộ Kiếm Tiên Khách, Dương Hoành và Vệ Linh chiếm hơn phân nửa, người ủng hộ đệ tử Tiềm Long Phong, Trương Tốc và Bắc Cung Tuyết ít thảm thương.
Mà theo sự dẫn dắt cố ý của đám đệ tử Linh Phong, Diệp Phàm càng trực tiếp nhắc tới độ cao của Dương Hoành, Kiếm Tiên Khách, loại cao độ này cũng không phải là chuyện tốt mà là một loại vũ nhục, chí ít trực tiếp dẫn đến hậu cung đông đảo và người ủng hộ Kiếm Tiên Khách oán giận.
Người ủng hộ Diệp Phàm bị mắng chửi xối xả, thậm chí có người nói đây hết thảy cũng là Diệp Phàm ở sau lưng sai khiến, mục tiêu đương nhiên là vì danh tiếng, lập tức, không ít đệ tử ủng hộ Diệp Phàm cũng bắt đầu nhao nhao chuyển hướng.
Ngày đầu tiên trải qua cãi vã như vậy, ngay từ đầu còn có không ít đệ tử ra mặt vì Diệp Phàm, sau đó hầu như tất cả đều là ủng hộ Vệ Linh, Kiếm Tiên Khách, Dương.
Diệp Phàm đương nhiên không biết những chuyện này, coi như biết hắn cũng không có hứng thú quan tâm. Với hắn, chỉ cần mình cường đại, sai hắn cũng là đúng, cái thế giới này chỉ có mạnh yếu, không có đúng sai.
Ngày thứ hai, không ít đệ tử đã nói thẳng đệ tử Tiềm Long Phong rác rưởi, kêu gào rằng ngày mai trên diễn võ trường, nhìn đám người Diệp Phàm xấu mặt, từ một đệ tử có tiếng tăm tốt trở thành một hạng người mua danh chuộc tiếng chỉ trong một ngày.
Đây chính là xu thế đáng sợ do con người tạo ra, đây cũng là diện mạo chân thật nhất của cuộc đời, nghe nhầm đồn bậy luôn là xu hướng chủ đạo trong bất kỳ phương diện nào, đứng trên đỉnh cao của đạo đức chỉ trích người khác càng là bản tính mỗi người.
Thần Võ phong.
Từ khi Ninh Hồng Trần ăn quả đắng ở chỗ Bắc Cung Tuyết, hắn đi gặp Triệu Linh Nhiên, sau khi hai người điên cuồng triền miên, Ninh Hồng Trần thể hiện tài năng diễn xuất thiên phú của ảnh đế, dốc bầu tâm sự nói với nàng về nỗi mong nhớ của mình với Bắc Cung Tuyết…
Tiếp theo lại mượn dư luận lần này chỉ trích Diệp Phàm vô dụng, đến ngày thứ hai, Triệu Linh Nhiên vội vã đi gặp Bắc Cung Tuyết, nàng cảm thấy mình là tỷ tỷ, lại hiểu nhiều, nàng không thể nhìn Bắc Cung Tuyết sa sút tinh thần như thế.
Chỉ sau khi ở bên Ninh Hồng Trần, nàng mới biết được nam nhân này ưu tú đến dường nào, mỗi người đều có tham muốn chiếm hữu, nàng cũng có, nàng không muốn chia sẻ nam nhân mình với người khác, nhưng trong cái xã hội mục nát này, trong tâm trí của nữ nhân không thể tồn tại tư tưởng một người chiếm trọn một nam nhân.
Huống hồ, nàng có thể ở bên Ninh Hồng Trần có một phần công lao của Bắc Cung Tuyết, nam nhân tốt như vậy, nàng không hy vọng tỷ muội tốt của mình bỏ lỡ.
- Tuyết Nhi muội muội, ngươi còn suy nghĩ cái gì? Ngươi sớm nên quên Diệp Phàm, còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa? Cần gì phải tự hành hạ mình, ngươi ở đây thống khổ, mà Diệp Phàm và đồ hồ ly Huân Y kia thì anh anh em em.
Triệu Linh Nhiên tận tình khuyên bảo nói:
- Vì loại nam nhân như vậy, có đáng không? Sở Thắng nói vậy chẳng qua là vì thắng lợi cố ý kích thích ngươi, chẳng lẽ ngươi tin là thật?
- So với Diệp Phàm, nhìn Hồng Trần đi, người ta ưu tú biết bao, bảo bối trước mắt ngươi không muốn, cứ nhớ một cọng cỏ, ngươi a, thực sự là quá ngu.
- Linh Nhiên tỷ tỷ, ngươi nói Diệp Phàm có Huân Y, vậy ta hỏi ngươi, Hồng Trần sư huynh có bao nhiêu nữ nhân? Vì sao trong mắt ngươi, Diệp Phàm xấu xa như vậy mà Hồng Trần sư huynh có nhiều nữ nhân hơn Diệp Phàm lại ưu tú hơn?
Bắc Cung Tuyết có chút không tán đồng nói.
- Sao có thể giống nhau? Hồng Trần sư huynh quá xuất sắc, hắn là cường giả, bên người cường giả có vài nữ nhân rất bình thường, nhưng Diệp Phàm tính là gì? Hắn chỉ là một tu sĩ phế phẩm, có thể có ngươi ưa thích, đã là phúc lắm rồi, hắn dựa vào cái gì đi tìm những nữ nhân khác? Hắn không xứng, hắn làm vậy là có lỗi với ngươi.
- Ngươi có tư chất thế nào, ngươi là công chúa, cao cao tại thượng, hắn giống như dân nghèo, chôn ở trong bụi bặm, người cao quý như ngươi nhìn trúng một hạt bụi như vậy, hắn lại không thích ngươi mà đi tìm bụi bặm, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?
Triệu Linh Nhiên cao giọng nói.
- Buồn cười, là cực kỳ buồn cười, ta kỳ thật cũng luôn nghĩ như vậy, chẳng trách, chẳng trách ta lại đánh mất hắn.
- Tuyết Nhi muội muội, ngươi nói mê sảng gì vậy?
- Không phải mê sảng, cho tới bây giờ Diệp Phàm cũng không phải là bụi bặm, ta cũng không phải công chúa cao cao tại thượng, thế nhưng khi hắn phát sáng, ta nhìn thấy hắn, lúc hắn ảm đạm, ta thực sự coi hắn là bụi bặm, hiện tại hắn lại sáng lên, ta lần nữa thấy được hắn, ngươi nói, ta có buồn cười hay không?
- Không buồn cười, một chút cũng không buồn cười, một hoàng đế vương triều, có thể thê thiếp thành đàn, ba nghìn Tần phi, ngươi thấy một cái tên ăn mày có thể như thế sao? Thế giới này chính là như vậy, có cách biệt về thân phận, thực lực. Tuyết Nhi muội muội, ngươi là thiên chi kiêu nữ, ngươi thật sự vì một tên phế vật mà đau buồn khổ sở sao?
- Diệp Phàm không phải phế vật!
- Chỉ là tạm thời mà thôi! Hắn có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn Ninh Hồng Trần sao? Hắn có thể mạnh hơn Kiếm Tiên Khách sao? Ngươi còn không biết sao, hắn vì hư vinh, vì thanh danh của mình khiến không ít người ủng hộ khác đánh đồng hắn với đám người Kiếm Tiên Khách, ngươi biết người như vậy quá nực cười không?
Triệu Linh Nhiên ra vẻ tiếc giận rèn sắt không thành thép, cao giọng nói:
- Hắn hư vinh, hắn dối trá, hắn chỉ là một tiểu nhân vì thanh danh mà không từ thủ đoạn, còn Hồng Trần sư huynh thì sao? Từ lúc ngươi đến Thiên Phủ, hắn vẫn toàn tâm toàn ý giúp đỡ ngươi.
- Bất luận ngươi đối với hắn như thế nào, hắn đều không rời không bỏ, lúc ngươi khổ sở, hắn cũng khổ sở theo, lúc ngươi vui vẻ hắn cũng vui vẻ, trái tim là thịt, ngươi không có chút cảm giác nào sao?