- Đại Lực lợi thế của ngươi rất rõ ràng, đối đầu với chiến sĩ và thích khách thông thường đều có ưu thế cực lớn, nhưng nếu đối mặt với các xạ thủ tầm xa thì thân pháp ngươi là vấn đề lớn, cho nên ngươi cần trang bị một tấm chắn, tấm chắn này bình thường có thể không cần, nhưng lúc then chốt có thể giúp ngươi thành công đột phá đến bên người xạ thủ.
- Đương nhiên, đối đầu với dạng thần xạ thủ như Trương Tốc dù có nhiều tấm chắn cũng vô dụng, nếu như hai ngày sau tranh tài, ngươi gặp Trương Tốc, trực tiếp nhận thua, ngươi không phải đối thủ của hắn, mà gặp Kiếm Tiên Khách và Trương Hoành, có thể đánh, mặc kệ thắng bại, chí ít ngươi có thể bảo đảm bản thân an toàn.
Diệp Phàm phân tích nói.
Đại Lực nghe vậy nhẹ gật đầu, hắn tự biết mình không phải là người thông minh, Diệp Phàm đã nói như vậy, hắn sẽ làm như vậy.
- Huân Y, ý chí và kinh nghiệm chiến đấu của ngươi là vấn đề lớn. Nếu nói về thực lực cá nhân, trong năm người chúng ta ngươi chỉ đứng sau ta, nhưng nếu quả thật toàn lực đối chiến, ngay cả một kiếm của tam đệ ngươi cũng không tránh thoát.
- Nếu nhị đệ thật sự dốc toàn lực đối phó ngươi, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu là từ từ tích lũy, chúng ta đang trong quá trình trưởng thành, lần tranh tài này, ngươi và Đại Lực chủ yếu là đến tham dự thôi.
Diệp Phàm nói tiếp, cũng không phải hắn xem nhẹ bọn họ, đúng là thực lực hai người tiến bộ rất nhanh, nhưng sức chiến đấu thực sự của một người không chỉ dựa vào tu vi và thứ mà hắn thành thạo mà còn là cách hắn sử dụng nó.
Nếu bàn về thực lực tuyệt đối, mười Diệp Phàm cũng không có tư cách đấu với Ninh Hồng Trần, nhưng nếu dựa vào vô số thủ đoạn và kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Phàm, thật sự đánh nhau, Ninh Hồng Trần hắn cũng không sợ, đây chính là chênh lệch giữa tu vi và sức chiến đấu thực sự.
Huân Y nghe vậy ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, nàng biết mình quả thật có khiếm khuyết phương diện này, mặc dù đã cực kỳ cố gắng nhưng không thể thay đổi trong thời gian ngắn được, nàng còn cần chiến đấu nhiều hơn.
- Về phần nhị đệ tam đệ, chúng ta nhất định phải giành được vị trí người đứng đầu trong Tứ phủ võ hội lần này, bởi vì ta muốn Thiên Phủ giành hạng nhất trong kỳ Tứ phủ võ hội lần này.
- Hạng nhất? Đại ca, nhìn không ra ngươi còn có lớn tình cảm sâu nặng với Thiên Phủ như vậy đấy?
Diệp Tàn nghe vậy không khỏi khẽ cười nói.
- Ta không phải là vì Thiên Phủ, ta là vì Đế Lâm! Nói các ngươi cũng không biết, lần tranh tài này, rất quan trọng đối với ta, cho nên lần sau chiến đấu không cần giấu tài, chúng ta cứ đánh hết mình, chỉ cần giúp Thiên Phủ đạt đệ nhất thì tiếng nói của ta đã đủ lớn, đến lúc đó có yêu cầu gì cũng dễ dàng.
Diệp Phàm cao giọng nói, sau đó bao tay biến hóa thành một đao vòng bắt đầu xoay tròn trong tay, từ lần trước sau khi thủ lĩnh Hồng Linh đội dong binh Linh Huyết rời đi, Diệp Phàm bắt đầu luyện tập đao vòng.
Diệp Phàm không phải thiên tài, cũng không phải toàn năng chân chính, vũ khí trên thế giới nhiều như vậy, luôn có những món hắn không biết sử dụng, nhưng hắn còn trẻ nên chưa thể học được, con đường hắn đi chính là con đường toàn năng, đương nhiên, những vũ khí khác cũng là phụ trợ, kiếm mới là vũ khí hắn thông thạo nhất.
Đao vòng chính là một trong những vũ khí Diệp Phàm không biết, trước đó hắn không có nhiều điểm để lãng phí đi mua các loại vũ khí như đao vòng, chùy xích, rìu chiến, hiện tại đã khác, có Thiên Vân, hắn muốn luyện vũ khí gì cũng được.
- Được rồi, hai ngày này mọi người nghỉ ngơi thật tốt, tổng kết những tâm đắc trong trận chiến gần đây, ngủ về trước đi!
Diệp Phàm cười nói, đám người Diệp Tàn nghe vậy gật đầu rời đi, Huân Y mắc cỡ đỏ mặt, sau đó cắn răng đuổi theo Diệp Phàm trở lại sân viện của hắn.
Dọc đường trở lại tiểu viện, Diệp Phàm nhìn Huân Y đi theo, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười:
- Sao vậy?
- Không, không có gì, ta, ta ngủ không được, ngươi tán gẫu với ta được không?
- Tán gẫu? A, được, ngồi đi!
. . .
- Kỳ thật vũ khí có linh, cung tiễn là vũ khí tầm xa có uy lực mạnh nhất, quan trọng phải xem ngươi sử dụng thế nào…
- Chúng ta nói chuyện khác đi, đừng nói về cung tiễn có được không!
- Được, không có vấn đề, vậy nói về thân pháp đi, nếu cung tiễn thủ bị đối phương tiếp cận. . .
- Ta cũng không muốn nghe cái này, đổi chủ đề khác đi!
- Khác biệt lớn nhất giữa cận chiến và viễn chiến là ở khoảng cách, một kẻ vô địch viễn trình, đối với việc kiểm soát khoảng cách. . .
- Người ta cũng không muốn nghe cái này, Diệp Phàm, sao trong đầu ngươi toàn là tu hành a?
- . . .
- Ta muốn nghe về quá khứ của ngươi!
- Cha ta chết sớm, mẹ nuôi ta lớn, về sau ta đến Thiên Phủ.
- Ai nha, quá sơ sài, không được, nói kỹ một chút, ta mặc kệ, nếu không thì hôm nay ngươi không được phép ngủ.
- Ngươi sao lại muốn nhảm chuyện này . . . Được rồi, được rồi, ta nói là được, lúc nào ngươi cũng giả vờ ủy khuất. . . Được, ta nói ta nói, ta là đệ tử chi thứ Diệp gia Sở quốc. . .
- Sao họ có thể như vậy, ngươi vì cứu nữ nhi của gia chủ mới bị phế tu vi, những người này không có chút lương tâm sao?
. . .
Diệp Phàm nói một đêm, Huân Y nghe một đêm, đối với võ giả như bọn họ, một đêm không ngủ cũng chẳng sao cả, ngay từ đầu chỉ nói về của thân thế Diệp Phàm, sau đó dần dần nói đến một số điều lạ kỳ, Huân Y nghe say sưa, còn Diệp Phàm nói rất thích thú.
Một người lắng nghe, một người kể lể, thỉnh thoảng người lắng nghe phát ra một tiếng thở dài, thắc mắc hoặc là sùng bái người kể chuyện, giọng nói dễ nghe, trong đêm trống trải xuyên vào tâm hồn Diệp Phàm.
Diệp Phàm chưa bao giờ trò chuyện với ai nhiều như vậy, trong lòng hắn có rất nhiều chuyện đè nén đã lâu, Huân Y lôi chúng ra từng chút một, nàng đang tìm kiếm con đường tiến vào trái tim Diệp Phàm, nàng phát hiện chướng ngại nên muốn loại bỏ nó.
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Phàm bắt đầu lắng nghe chuyện của Huân Y, một nữ hài cô độc, chuyện của nàng giống như con đường nàng đi qua, đơn điệu, cô tịch, không có quá nhiều sắc thái, nghe không thú vị, nhưng Diệp Phàm lại có thể nhìn thấy cuộc sống cô đơn của một nữ hài cô độc.
Thứ người ta sợ nhất không phải là yếu đuối mà là sự cô đơn, Diệp Phàm cũng vậy, hắn cô độc lâu đã thành quen, một đời này, hắn phá lệ quan tâm người bên cạnh.
Hắn muốn sải cánh như đại bàng đơn độc, tương tự, hắn phải dùng móng vuốt của mình đưa tất cả những gì hắn quan tâm lên trời cao, như vậy rất mệt mỏi, thậm chí còn mệt hơn so với một mình hắn giương cánh bay cao, nhưng cũng rất hạnh phúc, người sống trên đời dù sao cũng nên có một thứ để bảo vệ không phải sao.
Mãi cho đến đám người Diệp Tàn Diệp Quỷ luyện công buổi sáng, tình cờ mở cửa sân viện Diệp Phàm giống như về nhà mình, nhìn thấy hai người gần như đang ôm nhau.
Diệp Tàn lập tức xoay người đi ra cửa, trong miệng còn lẩm bẩm nói:
- Đúng đúng, ta phải đi mài Huyền Dương đao, ta đi nhầm đường, đi nhầm đường.
Diệp Phàm và Huân Y nghe vậy không khỏi lộ ra mỉm cười, sắc mặt Huân Y hơi ửng hồng từ bên người Diệp Phàm đứng lên, thân hình chuyển động dường như có thể hút hồn người khác, mắt to linh động dịu dàng nhìn Diệp Phàm một chút, nói khẽ:
- Diệp Phàm, cám ơn ngươi, bên cạnh ngươi, thật ấm áp!
Nói xong, trên mặt Huân Y lại đỏ bừng, sau đó đi thẳng ra khỏi tiểu viện của Diệp Phàm, chỉ để lại Diệp Phàm hơi nghi hoặc một chút cau mày, rồi sờ lên mình, lẩm bẩm nói:
- Lão Dược Trùng không phải nói nhiệt độ cơ thể mỗi người đều giống nhau sao, chẳng lẽ lão quỷ này lừa gạt ta!