Vô Địch Thiên Đế

Chương 230: Cái giá của sự trưởng thành

Chương Trước Chương Tiếp

Vốn dự tính hôm nay sẽ hoàn thành tất cả cuộc thi, nhưng suy nghĩ một chút thì mỗi một trận đấu đều để lại cho các đệ tử không ít cảm xúc, cũng nên để một chút thời gian cho các đệ tử tiêu hóa, cuối cùng quyết định tạm thời dừng tranh tài, trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra sau hai ngày nữa.

Đệ tử nhị tinh thăng cấp là Kiếm Tiên Khách, Dương Hoành, Đại Lực, Huân Y, Trương Tốc.

Lần tiếp theo, năm đệ tử nhất tinh và năm đệ tử nhị tinh so tài với nhau để chọn ra ba vị trí đầu, tiếp theo ba hạng đầu tiến vào vòng đấu hỗn hợp giữa đệ tử nhất tinh và nhị tinh.

Rất nhiều đệ tử rời đi trong trận đấu giao lưu của mình, trận chiến ngày hôm nay đã để lại cho những đệ tử vây xem rất nhiều cảm xúc, nhất là đám người Đao Phỉ, Tiềm Long Phong cường hoành đã khiến tất cả mọi người đổi sắc. Sau khi Bắc Cung Tuyết trở lại Thần Võ phong liền nhốt mình trong phòng, mặc dù lời của Sở Thắng có kích thích nàng phần nào nhưng cũng mắng khiến nàng hiểu ra một vài thứ.

Suy nghĩ kỹ một chút, quả thật nàng rất tệ hại. Lúc Diệp Phàm ảm đạm thì nàng xa cách lạnh nhạt với Diệp Phàm. Lúc hắn tỏa hào quang nàng lại bắt đầu nhớ lại kỉ niệm, hơn nữa còn lừa gạt bản thân chưa từng để ý đến vấn đề tư chất của Diệp Phàm.

Sở Thắng nói đúng, nàng xác thực buồn cười, tất cả mọi người oan uổng nàng? Hoặc có lẽ là, quả thật nàng đã làm ra chuyện như vậy.

Diệp Phàm, Diệp ca ca, sư phụ, ta nên làm gì đây, ta muốn trở lại lúc ban đầu, thế nhưng ta biết trở về không được, ta có chút hối hận, ta có chút chán ghét bản thân.

Đây hết thảy, đều là vì cái gì?

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa truyền đến, Bắc Cung Tuyết lau sạch nước mắt, nói khẽ:

- Vào đi!

Cạch!

Cửa phòng mở ra, Ninh Hồng Trần đi đến, trong tay còn cầm hai bình rượu, một bình để lên bàn, mình mở một bình, lấy ra hai cái cái chén đổ đầy, ôn nhu nói:

- Khổ sở trong lòng sao!

Bắc Cung Tuyết nghe vậy đứng lên, đi đến ngồi xuống đối diện Ninh Hồng Trần, lắc đầu:

- Sư huynh tìm ta có chuyện gì không?

- Không có chuyện gì, chỉ là thấy ngươi khổ sở trong lòng ta khó chịu, nếu khổ sở có thể dùng rượu thôi miên bản thân. Lúc ta còn nhỏ cũng từng có cảm giác bất lực, nhưng khi ta uống rượu, ta phát hiện mình có thể tạm thời quên đi thống khổ.

Ninh Hồng Trần nói tiếp, đặt một chén rượu trước mặt Bắc Cung Tuyết, lộ ra ý cười ôn hòa:

- Uống đi!

Bắc Cung Tuyết nhận chén rượu, rồi lại buông xuống, lắc đầu:

- Thực xin lỗi sư huynh, ta không biết uống rượu! Hắn . . . Trước kia hắn đã nói với ta, nếu như hắn không ở bên cạnh ta, không cho phép ta uống rượu.

- Hắn, ngươi nói là Diệp Phàm à, kỳ thật, ngươi không cần quá khó chịu. Sở Thắng chỉ vì muốn chọc giận ngươi mà nói những lời kia, ta ở cạnh ngươi lâu như vậy rồi nhưng ngươi vẫn cự tuyệt ta, ta rất rõ ràng ngươi vì Diệp Phàm có thể làm được đến mức nào.

- Nam nhân này không biết trân quý ngươi, tội gì ngươi phải mòn mỏi chờ đợi hắn? Hắn coi ngươi là cây cỏ, ta coi ngươi là bảo vật, ta không thua kém gì Diệp Phàm, sư muội, vì sao không buông bỏ thống khổ trong lòng ngươi, đón nhận khung trời mới?

Ninh Hồng Trần thản nhiên nói:

- Hắn đã tìm Huân Y, là hắn chối bỏ ngươi trước, không phải ngươi chối bỏ hắn.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy không khỏi có chút sửng sốt, có đúng không? Là hắn chối bỏ ta trước sao? Thế nhưng tất cả mọi người cho rằng ta chối bỏ hắn a, huống chi, nam nhân và nữ nhân sao có thể giống nhau, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.

Chí ít ở đại lục Thiên Vũ, chuyện này là rất bình thường, như Ninh Hồng Trần, nữ nhân bên cạnh mình không dưới ba người, bây giờ lại nói với nàng là Diệp Phàm chối bỏ nàng.

Bắc Cung Tuyết đột nhiên có chút hoảng hốt, sau chuyện của Nguyệt Lang, nàng đã có đề phòng, nàng cũng không còn đơn thuần như trước, Trong lời nói của Ninh Hồng Trần nàng nghe ra ý định của hắn.

Ninh Hồng Trần nhìn Bắc Cung Tuyết liền hiểu rõ suy nghĩ của Bắc Cung Tuyết, cười nói:

- Ta không giống với Diệp Phàm, xưa nay ta không tìm nữ nhân khác khi xích mích với nữ nhân của mình, bởi vì như thế rất tổn thương.

- Mà hắn trong lúc cãi nhau với người lại tìm được nữ nhân khác, cho nên ta nói ngươi vì hắn chờ đợi như vậy không đáng.

- Ta . . .

Bắc Cung Tuyết nắm chặt bàn tay trắng nõn, người có đôi khi chính là như vậy, rất khó nhìn thẳng vào sai lầm của bản thân, khi người bên cạnh đồng tình với sai lầm của hắn, hắn sẽ có khuynh hướng lựa chọn tin tưởng sự đồng tình đó.

Cũng giống như một người làm một việc, hôm nay hắn có chút không thoải mái, muốn lười biếng, nhưng trong lòng của hắn rõ ràng chính mình lười, trong lòng của hắn hổ thẹn. Lúc này, bên cạnh có người nói cho hắn biết, thân thể không thoải mái nghỉ ngơi rất bình thường, thân thể là quan trọng nhất…, trong lòng của hắn sẽ dễ chịu hơn, thậm chí yên tâm thoải mái.

Mà đối với tình yêu càng là như vậy, đây là thói hư tật xấu của con người, bất luận là ai cũng không ngoại lệ. Lý trí Bắc Cung Tuyết nói cho nàng biết nàng sai, nàng có lỗi với Diệp Phàm, thế nhưng nàng lại sẵn sàng nghiêng về khuynh hướng Diệp Phàm chối bỏ nàng trước.

Ít nhất dù nàng chỉ là tùy hứng nhưng nàng chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì với Ninh Hồng Trần, còn chưa từng nắm tay, nhưng Diệp Phàm cũng đã ôm qua Huân Y, rõ ràng Diệp Phàm làm còn quá đáng hơn nàng.

Có lẽ, lần tiếp theo nàng sẽ giao chiến với Diệp Phàm. Nàng rất muốn hỏi rõ ràng, Diệp Phàm sẽ cảm thấy thế nào khi họ rơi xuống đất, nhưng giờ phút này, dù Bắc Cung Tuyết được Ninh Hồng Trần an ủi đã khá hơn một chút, nàng vẫn không muốn uống rượu.

- Xin lỗi Hồng Trần sư huynh, ta thực sự không biết uống rượu, đa tạ sư huynh khuyên bảo, nhưng dù thật không đáng, dù ta thực sự nên từ bỏ hắn, ta cũng hy vọng có thể trực tiếp hỏi hắn nghĩ gì.

Bắc Cung Tuyết cao giọng nói:

- Hồng Trần sư huynh, xin lỗi, ta muốn ở một mình một chút được không?

- Đương nhiên, chỉ cần ngươi không buồn khổ, ta cũng yên lòng, uống rượu hay không chẳng sao cả.

Ninh Hồng Trần cười nói:

- Nhưng ngươi phải giữ gìn sức khỏe, hai ngày sau còn phải tranh tài nữa.

Nói xong, Ninh Hồng Trần lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cất hai bình rượu rồi quay người rời đi, khi hắn quay lưng về phía Bắc Cung Tuyết, ý cười ấm áp chậm rãi biến thành vẻ lạnh lùng.

Hắn vốn là muốn thừa cơ hội này chuốc say Bắc Cung Tuyết sau đó chiếm hữu nàng, giống như lần trước chiếm hữu Triệu Linh Nhiên vậy, không ngờ Bắc Cung Tuyết không trúng kế. Xem ra muốn để cho Bắc Cung Tuyết triệt để đi theo hắn còn cần Triệu Linh Nhiên ra tay.

Có đôi khi, tác dụng của bạn khuê mật không phải là để lừa dối đối phương sao, có mấy lời, hắn khó mà nói, nhưng Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ nói thì hiệu quả sẽ tốt vô cùng.

. . .

Đợi Ninh Hồng Trần đi rồi, Bắc Cung Tuyết lẳng lặng ngồi trên ghế, nghĩ thật lâu, sau đó khẽ thở một hơi, trưởng thành cũng là một chuyện khiến người ta phiền não.

Tiềm Long Phong.

Diệp Phàm nhìn Huân Y và Đại Lực, nụ cười nở trên môi:

- Đấu với những cường giả thiên tài kia có cảm xúc gì không?

- Cảm giác hơi yếu.

Đại Lực thành thật nói, hắn vẫn cho rằng đám người Vương Hàn có thực lực rất cường đại, cường đại đến không thể chống cự, cho nên hôm nay hắn vừa ra tay đã dốc toàn lực ứng phó, nhưng biểu hiện của Vương Hàn khiến hắn choáng váng, nhiều hơn là cảm giác mất mát.

Tại sao lại yếu như vậy? Hay là bản thân thật đã cường đại như vậy sao?

- Yếu? Vương Hàn cũng không yếu, chỉ vừa khéo bị ngươi khắc chế, vũ khí đại khai đại hợp cũng dễ dàng bị ngươi khắc chế, dù sao ngươi mạnh hơn bọn họ quá nhiều, huống hồ, tu vi bây giờ của ngươi cũng là Nhập Cương tứ trọng, còn là tu vi luyện thể, ngươi không hề kém hơn bất luận kẻ nào.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười cười.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)