Ở trong bầu không khí sôi động này, một bóng dáng thướt tha từ phía sau màn che chậm rãi đi ra.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía trên đài, trong mắt từ chờ đợi biến thành kinh ngạc.
Nữ tử mặc váy lụa màu trắng, tà váy khẽ tung bay, dưới cổ ngọc trắng nõn là đường cong lả lướt, thấp thoáng chút đẫy đà, trắng mịn như ngọc.
Thêm một phần thì quá dài, giảm một phần lại quá ngắn, bôi chút phấn thì quá trắng, tô chút hồng lại quá đỏ.
Mày như lông chim trả, da trắng như tuyết, thắt lưng giống như cuộn vải lụa, răng như vò sò thoáng mỉm cười khuynh thành!
Trên bàn tay trắng mịn của nàng cầm một cái quạt che đi đôi môi hồng mê người, đôi mắt long lanh như biết nói làm người ta say lòng.
Trong các nam tử ở đây, chỉ có ba người Diệp Phàm tương đối bình tĩnh. Diệp Quỷ không có năng lực thưởng thức nữ nhân, tuy Diệp Tàn thông minh nhưng chỉ mê võ nghệ. Về phần Diệp Phàm, nữ tử phong trần có đẹp, hắn cũng không có thiện cảm.
Không phải là hắn có cách nhìn phiến diện về những người này, chỉ là hắn vẫn không rõ, những nữ tử này vừa quảng cáo rùm beng về sự trong sạch của mình, lại vừa lưu luyến chốn trăng hoa, thỉnh thoảng làm chút chuyện nâng cao giá trị con người.
Đương nhiên, không loại bỏ các nàng có sự bất đắc dĩ của mình, hoặc là có nhiệm vụ khác, nhưng điều đó không liên quan gì tới hắn. Hắn không thích chính là không thích. Cho dù nữ tử này xinh đẹp như tiên, vẫn không có cách nào khiến hắn động lòng được.
Chẳng qua hắn không thích, Bắc Cung Thanh Sơn lại rất thích. Dù thế nào, hắn cũng phải ra tay từ điểm này.
- Các vị công tử, Lạc Hinh thiếp có lễ, đã làm cho các vị phải chờ lâu, trong lòng thiếp sợ hãi!
Lạc Hinh dịu dàng bái lễ, phong thái này quả thật làm cho trong lòng không ít nam tử ngứa ngáy khó nhịn.
- Không sao, không sao. Có thể đợi được cô nương, cho dù phải đợi một đêm cũng không sao.
Lúc này, có người cao giọng nói.
- Hôm nay vừa gặp Lạc Hinh của Văn Hương Thức Nhân, quả nhiên danh tiếng không sai, nếu chờ đợi tiên tử như vậy, cho dù có phải chờ mười năm nghìn năm cũng cam tâm.
Có người còn đọc ra một bài thơ chẳng ra gì.
Chỉ có Bắc Cung Tuyết thầm nghĩ, ánh mắt những người này làm sao vậy? Người này kém xa bản công chúa, được không? Sao mỗi người giống như chưa từng gặp qua mỹ nữ vậy? Nhưng sao của nàng ấy lớn thế? Ôi, vẫn là của ta quá nhỏ. Thật đáng giận.
Một thiếu nữ mười sáu tuổi làm sao có khả năng so ngực với một nữ tử hai mươi tuổi. Thật ra không phải nói Bắc Cung Tuyết không có vốn liếng, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn chín muồi thôi.
Đương nhiên, nếu người nào đó chín muồi, lần này muốn mặc nam trang đóng giả cũng rất khó thành công.
- Cảm ơn các vị công tử thưởng thức, đêm qua tiểu nữ tử được thần tiên báo mộng, tối nay ý trung nhân sẽ xuất hiện, vì vậy ở đây lấy vũ hội kết bằng hữu, tìm kiếm tri âm.
Lạc Hinh khẽ cười nói, dáng vẻ khuynh thành, rung động lòng người.
Lấy điệu nhảy kết bằng hữu, thật ra chính là Lạc Hinh mở màn bằng một điệu múa, cuối cùng chắc chắn còn nghe dị văn, cho tới võ học, âm luật vân vân.
Diệp Phàm khẽ cười, thần tiên báo mộng, lý do rõ là thoát tục.
Rất nhanh, Lạc Hinh đã bắt đầu nhảy múa, eo thon nhỏ rất mềm mại, tay áo tung bay, giống như tiên tử xuống trần, huyền nữ hạ phàm, đẹp không sao tả xiết.
Đám người Bắc Cung Thanh Sơn nhìn như mê như say.
Không thể không nói, Lạc Hinh có thể có được danh tiếng như vậy ở nơi phong nguyệt này, cũng không chỉ dựa vào gương mặt của nàng, kỹ thuật nhảy của nàng quả thật xuất sắc khuynh thành.
Sau khi thưởng thức một lúc, bắt đầu bước vào vấn đề chính. Không ít người vẫn chưa thỏa mãn. Nhưng nghĩ đến tối nay có cơ hội có thể ở cùng Lạc Hinh, mất mát này biến thành chờ mong.
- Thiếp gặp cơ duyên xảo hợp, may mắn được một quyển âm luật bản thiếu. Sau khi khảy đàn, cảm giác rất êm tai, trong lòng hận không thể gảy hết bản nhạc, hôm nay xin bêu xấu. Nếu có ai có thể giúp ta đánh tiếp khúc nhạc này, tâm tình thiếp tất nhiên có thể sung sướng!
Lạc Hinh nháy mắt với vẻ dí dỏm với đám người, sau đó nhận lấy chiếc đàn trong tay thị nữ, đặt xuống bàn thấp bằng gỗ Ngô Hương, tấm lụa mỏng màu trắng nhẹ nhàng tung bay, nàng ngồi ngay ngắn ở trên đệm mềm, tay trắng bấm dây đàn, tiếng đàn vang lên.
Những âm thanh du dương êm tai vang lên, đám người gần như lập tức bước vào trong thế giới của tiếng đàn.
Trong chốc lát, một khúc nhạc kết thúc. Đại sảnh Văn Hương Thức Nhân vốn rất ầm ĩ đã trở nên yên tĩnh, dường như tất cả đều đang si mê trong tiếng nhạc êm ái, không có cách nào thoát ra được.
Chỉ có vẻ mặt Diệp Phàm hơi kỳ lạ. Dao Trì Tiên Khúc.
Đời trước, đây là khúc nhạc Diệp Phàm thích nhất, nói là thích khúc nhạc, cũng không bằng nói là thích câu chuyện trong khúc nhạc này.
Nữ tử này đúng là có phúc mới có thể nhận được bản thiếu của khúc nhạc này. Đây là khúc nhạc nòng cốt của Dao Trì Phái thượng cổ.
- Tiếng nhạc như tiếng trời, đáng tiếc!
Tiếng than thở của Bắc Cung Thanh Sơn truyền đến.
- Ồ, không biết Bắc Cung huynh đáng tiếc điều gì?
Diệp Phàm biết mà còn hỏi.
- Ta nghe khúc nhạc này còn êm tai hơn bất kỳ khúc nhạc nào khác, nhưng âm luật đang rất uyển chuyển lại gián đoạn, làm sao không đáng tiếc được.
Bắc Cung Thanh Sơn lắc đầu nói, càng đáng tiếc là tối nay hắn không ôm được nữ nhân về.
Diệp Phàm cười không nói. Hắn biết gảy khúc nhạc này. Đời trước, hắn còn dùng khúc nhạc này giết chết vô số kẻ địch, nhưng đây không chỉ là một khúc đàn, còn là một võ kỹ Địa giai cao cấp. Hắn không muốn nói cho người khác biết.
- Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, nhân gian làm gì được nghe mấy lần, Lạc Hinh cô nương quả nhiên là người trên trời.
Có công tử mê luyến nói.
- Đúng vậy, chỉ là vô duyên có thể nghe hết được khúc nhạc này.
Trong lòng Bắc Cung Tuyết cũng thấy đáng tiếc. Khúc nhạc này không chỉ êm tai, còn có chút thương cảm.
Nàng cũng muốn gảy một khúc nhạc hay như vậy. Đôi mắt to của Bắc Cung Tuyết đảo quanh.
- Có người nào có thể gảy hết khúc này không?
Lạc Hinh khẽ nói, trong mắt có chút chờ mong.
Không ai lên tiếng trả lời. Gương mặt động lòng người của Lạc Hinh trở nên buồn bã. Cảnh tượng kia làm trái tim mọi người như muốn vỡ nát.
- Ta!
Diệp Phàm đột ngột nói.
Ai?
- Công tử có thể đàn tiếp được khúc này?
Lạc Hinh nhìn về phía Diệp Phàm, không chỉ nàng, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm. Bắc Cung Thanh Sơn còn trợn tròn mắt, trong lòng chán nản. Chẳng lẽ tối nay Diệp Phàm sẽ có được cơ thể nữ thần của hắn.
Hắn biết Diệp Phàm có kiến thức uyên thâm, nhưng ngay cả âm luật cũng biết, thật sự làm cho hắn cảm thấy hơi thất bại.
- Ta không thể đàn tiếp!
Diệp Phàm nhún vai. Mọi người lập tức khinh bỉ. Không thể thì ngươi nói làm gì? Ngươi định dùng cách này để thu hút sự chú ý sao?
Bắc Cung Thanh Sơn cũng cảm thấy nghẹn lời. Cho dù ngươi muốn được chú ý, cũng nên đổi cách khác chứ?
- Công tử không thể đàn tiếp, mong đừng đùa ta nữa.
Lạc Hinh thất vọng nói, trong hai mắt thoáng lộ vẻ chán ghét. Rõ ràng nàng cũng cho rằng Diệp Phàm muốn thông qua cách này để thu hút sự chú ý của nàng.
Người này trông dáng vẻ đường hoàng, mặc áo bào gấm đeo ngọc bội, nếu đi ở bên ngoài, thật ra cũng là dáng vẻ một quân tử nho nhã, nhưng đi tới chỗ trăng hoa này, tất cả nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau hết. Xem thử quạt giấy trong tay hắn đi.
Lạc Hinh đã có thể xác định Diệp Phàm là công tử quần là áo lượt không có bất kỳ tài năng gì, chỉ có túi da tốt mà thôi. Bình thường nàng coi thường những kẻ như vậy nhất.
Bắc Cung Tuyết ở bên cạnh cũng âm thầm phỉ nhổ. Ánh mắt của phụ hoàng thật sự quá tệ. Cũng may từ khi nữ tử này xuất hiện, ta đã âm thầm sử dụng thủy tinh ký ức ghi chép lại tất cả. Hì hì, chỉ chờ ghi thêm một số chuyện khó coi, ngày mai mình nhất định có thể khiến cho phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
- Mặc dù ta không thể đàn tiếp nhưng có thể nói ra lai lịch của khúc nhạc này, nói ra câu chuyện của nó. Không biết như vậy có thể cảm động được cô nương không?