Tiên Khách . . .
Tiếng hoan hô vang lên, vô số nữ đệ tử gào thét lên, nguyên một đám mặt đỏ tới mang tai cuồng loạn, kích động, sùng bái.
Khác với Ninh Hồng Trần xa không thể tiếp cận, Kiếm Tiên Khách làm cho các nàng cảm thấy gần gũi hơn, các nàng hận không thể được Kiếm Tiên Khách ôm vào lòng đi.
Cũng không ít nam đệ tử cực kỳ khâm phục Kiếm Tiên Khách, toàn bộ hiện trường vô cùng cuồng nhiệt.
- Thấy không, Diệp Tàn không xuất đao, Tiên Khách sư huynh không xuất kiếm, nhưng cấp bậc đối thủ là giống nhau sao?
- Biết Triệu Mẫn Nhu sư tỷ không? Đã đạt tới siêu cấp Nhập Cương ngũ trọng, vì lần tranh tài này, một năm nay đều dành để luyện võ kỹ, cuối cùng vẫn bị Tiên Khách sư huynh đánh bại.
- Không phải Mẫn Nhu sư tỷ quá yếu mà là Tiên Khách sư huynh quá mạnh, vô địch, đây chính là phong phạm vương giả.
Sau khi đánh bại Triệu Mẫn Nhu, Kiếm Tiên Khách lịch sự chắp tay với nàng, lộ ra lễ độ nho nhã, lập tức, một đám não tàn hoa si lại hét rầm lên.
Tiếp theo, Kiếm Tiên Khách nhìn về phía tất cả mọi người, nho nhã mỉm cười:
- Không xuất ra vũ khí là để dành cho trò chơi của chúng ta, thực sự không có gì mới! Ta chờ ngươi ở vòng thi đấu hỗn hợp, nếu như ngươi có chút bản lãnh tiến vào vòng thi đấu hỗn hợp, chênh lệch giữa chúng ta, ngươi không cách nào tưởng tượng.
Bá đạo!
- Để dành cho trò chơi ý là nói Diệp Tàn a.
- Dù sao Thượng Quan Thính Vũ trước kia từng có một chút quan hệ với Diệp Tàn, nhất định là nhằm vào Diệp Tàn.
- Huynh đệ, sao ngươi biết?
- Lúc trước có người nhìn thấy Kiếm Tiên Khách và Diệp Tàn nói chuyện với nhau, bọn họ nói tới Thượng Quan Thính Vũ, nghe nói Thượng Quan Thính Vũ trước kia có quan hệ rất tốt với Diệp Tàn.
- Ha ha, có trò hay nhìn.
. . .
Trong khu vực chuẩn bị, Diệp Tàn lẳng lặng nhìn chằm chằm Kiếm Tiên Khách, khóe miệng bình tĩnh cong ra một đường cong đẹp mắt:
- Nếu như ta giết hắn, Thiên Phủ sẽ phát điên nhỉ!
- Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, nếu muốn điên, vậy để bọn họ điên triệt để một chút! Ta đang nghĩ chuyện gì xảy ra nếu ta giết chết Ninh Hồng Trần.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi khẽ cười nói.
- Làm sao, đại ca ngươi chuẩn bị khiêu chiến Ninh Hồng Trần à?
- Khiêu chiến?
Diệp Phàm nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên.
- Cả ngày làm vài trò vặt vãnh, nếu có cơ hội, ta không ngại chém hắn, nhưng rất khó, những người cấp cao của Thiên Phủ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ngươi muốn giết Kiếm Tiên Khách cũng rất khó.
- Đương nhiên . . . Có thể thử một chút!
Nói xong, khóe mắt Diệp Phàm lộ ra một tia thâm ý, cùng ở tại khu chuẩn bị chiến đấu, Vệ Linh và Bắc Cung Tuyết có chút ngu ngơ nhìn ba người Diệp Phàm, sau đó Vệ Linh lộ ra một tia khinh thường.
Bắc Cung Tuyết lại có một loại ảo giác, ba người Diệp Phàm rất có thể đang nói sự thật.
. . .
Sau trận đầu tiên của đệ tử nhị tinh, trận thứ hai là Dương Hoành và Nguyệt Lang.
Một trận chiến này khiến mọi người rất bất ngờ, Dương Hoành vậy mà đánh bại Nguyệt Lang chỉ bằng một chiêu, nhẹ nhõm đến mức khiến người giận sôi, lần đầu tiên Dương Hoành lộ ra răng nanh mọi người.
Đáng sợ, thật là đáng sợ, Tôn Thái trên đài cao, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, Dương Thương thì tràn đầy ý cười, Dương Hoành tiến bộ khiến hắn cực kỳ hài lòng, mặc dù mọi người đều là người Thiên Phủ, nhưng đệ tử gia tộc của hắn làm náo động, tự nhiên tâm tình thoải mái.
Dương Hoành đột ngột xuất hiện khiến không ít người bắt đầu cho lo lắng Kiếm Tiên Khách, Nguyệt Lang cũng không phải tên xoàng xĩnh, sau khi kích hoạt huyết mạch Yêu Lang vẫn bị Dương Hoành một chiêu đánh bại, thực lực này, thật là đáng sợ.
Dương Hoành cũng không có bá đạo tuyên ngôn mà lặng lẽ thối lui đến khu chuẩn bị chiến đấu, nhưng lúc này, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng đã thay đổi, quả nhiên, cường giả tuyển chọn hàng thứ hai, danh bất hư truyền.
Trận thứ ba là Đại Lực đấu với Vương Hàn, khi hai người trông như cây gậy lên đài, nhiệt tình của mọi người lại khuấy động.
Trước đó có ba người Diệp Phàm, dẫn đến sau đó đám người càng đặt kỳ vọng vào Đại Lực, lại thêm trận trước Đại Lực lấn át Tôn Nhã Vận, càng làm cho không ít người xem trọng hắn.
Vương Hàn là cường giả uy tín lâu năm trong hàng đệ tử nhị tinh, dưới Phục Ma Côn trận hiếm có địch thủ, côn pháp bản thân là đấu pháp đại khai đại hợp cuồng bạo, hai cao thủ cầm côn, nghĩ đến trận đấu nhất định vô cùng cuồng bạo.
Vệ Sơn giới thiệu ngắn gọn tình hình của hai người, tiếp theo hai bên bắt đầu tấn công.
Tay phải Vương Hàn cầm côn, chỉ xéo mặt đất, tốc độ cực nhanh, bất ngờ lao tới.
Tay phải Đại Lực cầm đầu Bát Hoang côn, thân côn thân đặt trên vai, tốc độ không nhanh bằng Vương Hàn, nhưng mỗi một bước lún xuống, mọi người có thể nghe được tiếng nổ vang dội, sức mạnh này khiến tất cả phải biến sắc.
- Chỉ là một đệ tử Tiềm Long Phong mà cũng xứng đánh với ta, một côn này tiễn ngươi về nhà!
Vương Hàn hét lớn một tiếng, nghiêng người, chuyển đến bên mình Đại Lực, sau đó vung trường côn hung hăng đánh xuống bên hông Đại Lực.
Tốc độ múa côn của Đại Lực cũng không chậm, trên người nổi gân xanh, Bát Hoang côn trong tay đánh xuống với tốc độ kinh hoàng!
Một âm thanh kinh hãi vang lên trong không trung, sau đó Vương Hàn cảm thấy lực ép không thể cưỡng lại, ít nhất cũng phải ba nghìn cân.
Vương Hàn biến sắc, chân lún xuống bùn lúc nào không hay.
- A!
Đại Lực quát lớn một tiếng, hai tay cầm côn, đánh một cú vào đầu, toàn bộ Bát Hoang côn đều lộ ra một mảnh huyễn ảnh.
Diệp Phàm ở khu chuẩn bị chiến đấu nhìn Vương Hàn, lắc đầu. Tên Vương Hàn này thật đúng là khinh thường, liều mạng đi so sức mạnh với Đại Lực. Vì sao Đại Lực phải vác Bát Hoang côn, không phải bởi vì như vậy sẽ phong độ mà vì trọng lượng của Bát Hoang côn rất nặng, cũng là vì khi xuất thủ nó sẽ vung từ trên vai xuống hướng về đối thủ.
Cách đánh này lại kèm theo trọng lượng của Bát Hoang côn, sức mạnh của một đòn hoàn toàn có thể khiến đối phương gục ngã.
Điều này có nghĩa là nền tảng của Vương Hàn tốt, nhưng có thể đỡ được một đòn của Đại Lực, e rằng đã đến cực hạn, không thể cản được đòn thứ hai.
Cách tốt nhất đối phó với Đại Lực chính là đánh chậm rãi, muốn nói ai là người khắc chế Đại Lực nhất, sợ rằng phải thuộc về thần cung thủ như Trương Tốc, dù sao thân pháp của Đại Lực đúng là một khiếm khuyết lớn.
Vương Hàn đạp mạnh hai chân, trường côn đi theo phương hướng kỳ dị nhắm ngay trường côn của Đại Lực, giảm bớt lực!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Vương Hàn bị Đại Lực đánh bay trên mặt đất, mãi đến mép võ đài, hắn mới dựa vào trường côn để ổn định thân thể, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Dưới đài tất cả đệ tử đều sững người, đây là sức mạnh kinh khủng cỡ nào. Mọi người đều biết rõ thực lực của Vương Hàn là gì, trong vòng đấu loại, hắn dùng trường côn đánh thẳng vào kẻ địch, uy lực tuyệt đối đè bẹp đối phương.
Nhưng tu vi luyện thể của Vương Hàn cũng không phải quá cao, nhưng những bài công pháp mà hắn luyện tập có khả năng biến hóa Nguyên Lực và gia tăng thực lực, đã như thế, vẫn bị Đại Lực hai côn đánh bay, chuyện này quá đáng sợ.
Đại Lực lại vác Bát Hoang côn trên vai, tư thế này cũng là Diệp Phàm căn dặn hắn, bất luận lúc nào, ra côn phải là từ trên hướng xuống, một côn này, cho dù là ai cũng phải ăn thiệt thòi.
Nếu bị đối thủ tấn công trước sẽ đổi thương lấy thương, trong rèn luyện thân thể không có biện pháp phòng ngự thụ động, phải biết, ngươi đánh một côn này xuống, người khác sẽ bị đánh chết, cũng vậy, thích khách hoặc là kiếm khách nhanh nhẹn tấn công hắn nhiều nhất chỉ tạo thành vết thương ngoài da.
Do đó, bất cứ khi nào rảnh rỗi, Đại Lực cũng vác theo trường côn, cam đoan một đòn tiếp theo của hắn có thể mượn trọng lực của Bát Hoang côn, dồn sức đánh ra một đòn.
Mà giờ khắc này trong mắt tất cả đệ tử, Đại Lực giống như Bá Vương vậy, anh tuấn vô cùng.