Vô Địch Thiên Đế

Chương 221: Diệp quỷ đấu đao phỉ

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt Sở Luyến Nguyệt phức tạp nhìn Diệp Phàm, năm tháng trước, Diệp Phàm cũng gác trường kiếm trên cổ nàng, năm tháng sau vẫn như thế. Nàng cho rằng trong năm tháng qua mình đã bỏ xa Diệp Phàm, nhưng hiện giờ, nàng mới biết mình thật buồn cười.

Đám người Bắc Cung Tuyết cũng lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, trong ánh mắt ngưng trọng, dù là Vệ Linh cũng không có lòng tin sẽ nắm chắc phần thắng, Diệp Phàm biểu hiện ra thực lực quá đáng sợ, phải biết, hắn có võ kỹ thuộc tính Băng, điều khiển Hàn Băng chưởng dễ như trở bàn tay.

Mà hắn còn chưa từng dùng tới võ kỹ, Sở Luyến Nguyệt đã bị đánh bại. Với trình độ của bọn họ, không biết Sở Luyến Nguyệt rốt cuộc mạnh cỡ nào, Tam Thốn Bộ kết hợp Bách Hoa Tề Minh, hoàn toàn là võ kỹ tuyệt sát lại bị Diệp Phàm tránh thoát toàn bộ.

Hoàn toàn tránh được hết, cho dù cung tiễn thủ Cương Thể cảnh cũng chưa chắc có mấy người có thể lãnh ngộ, thậm chí trưởng lão Siêu Phàm cảnh, có mấy ai làm được?

Lĩnh ngộ kỹ pháp không có liên quan nhiều với tu vi, chủ yếu tùy thuộc vào nỗ lực bản thân, tục ngữ nói trăm hay không bằng tay quen, nếu ngươi chuyên tinh khổ luyện một môn, ngươi luôn có thể tạo được kỳ tích.

Cũng chính vì vậy, khi Diệp Phàm sử dụng cung tiễn thủ lập tức được vô số đệ tử ủng hộ, đừng nhìn Diệp Phàm giỡn chơi, nhưng phía sau phải bỏ ra bao nhiêu công sức? Người như vậy đáng được kính trọng.

Diệp Phàm thắng, không giống trước đó tất cả mọi người không tin, ngược lại không ít người cho rằng đây là chuyện bình thường, nhất là khi nhìn Diệp Phàm liên tục sử dụng nhiều loại nghề nghiệp kỹ pháp, ý nghĩ này càng thêm rõ ràng.

Hắn nên thắng, bởi vì hắn cố gắng, một người nắm giữ nhiều kỹ pháp như vậy, hắn phải chịu cường độ huấn luyện như thế nào?

Diệp Phàm đương nhiên không biết suy nghĩ của những người khác, đương nhiên, kỹ pháp xác thực không phải Thiên Đế Đồ Lục mang đến, hắn trên mười bảy tuổi bị phế tu vi, không thể tu hành, mỗi ngày đều diễn luyện đủ loại chiêu thức, mặc dù hắn biết không hi vọng nhưng hắn từ không hề từ bỏ.

Mỗi ngày luyện công đến chết lặng, hắn thu được rất nhiều kỹ pháp, nhưng không có nguyên lực chống đỡ, cũng chưa nói tới uy lực, cho đến khi hắn thu được Đan Môn quyết, thực lực của hắn mới có thể hiển hiện. Nếu không phải nội lực quá kém, không có võ kỹ tốt thì sẽ không đến nỗi bị Ninh Hồng Trần truy sát thảm như vậy.

Cũng vì đám người Ninh Hồng Trần và Nhiếp Vân truy sát khiến hắn hiểu được tầm quan trọng của võ kỹ tốt, khiến hắn gần như xem việc theo đuổi võ kỹ làm mục tiêu sống hết quãng đời tuổi già.

- Trận này, Diệp Phàm thắng!

Vệ Sơn cao giọng nói, lập tức đông đảo đệ tử bắt đầu reo hò, Diệp Phàm cũng không để ý tình huống phía dưới, lần nữa xông tới, hắc mã tiếp tục chạy.

- Các ngươi nói Diệp Phàm có thể có thể giành được vị trí đầu bảng nhất tinh không?

- Khó nói lắm, ta cảm thấy rất có thể. Hắn quá mạnh, trước đó ta vẫn xem thường Diệp Phàm, hiện tại ta mới biết mình ngu xuẩn, ngược lại ta thật sự hi vọng hắn có thể tạo ra kỳ tích.

- Qua được một cửa của Vệ Linh cũng chưa tính là gì, còn có Đao Phỉ!

- Nhưng phục chế công pháp của người khác cũng là mánh lới, một đám đồ đần các ngươi cho rằng hắn cường hãn, kỳ thật thực lực thật sự đoán chừng chỉ mạnh hơn Sở Luyến Nguyệt một chút.

Có người châm chọc nói.

- Người ta tư chất phế phẩm có thể đạt tới trình độ này, ngươi được không? Ngươi biết cái gì là kỹ pháp sao? Kỹ pháp là không thể đi đường tắt, là cần chăm học khổ luyện, ta đã luyện qua kỹ pháp cung tiễn thủ một tháng, vết thương trên người của ta còn nhiều hơn so với trước kia bị thương trong ba năm. Không biết đừng nói mò.

- Đúng, kỹ pháp khác còn đỡ, kỹ pháp né tránh rất dễ bị thương, tu hành của ta chính là thích khách, ta biết võ kỹ của thích khách khó đến mức nào, có một lần suýt chút tiêu đời, cho nên ta ủng hộ Diệp Phàm, hắn xứng đáng nên ta ủng hộ.

Một bộ kỹ pháp đã tạo thành oanh động lớn như vậy, không phải bởi vì những người này ưa thích ồn ào, mà vì tất cả mọi người là Võ tu, đều biết biết rõ hàm nghĩa của kỹ pháp ẩn tàng.

Đám người Dương Thương quanh đài cao chuẩn bị lên lôi đài, Tôn Thái nhìn về phía đám người Bắc Cung Tuyết, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:

- Nhược Huyên, Tuyết Nhi, nếu như các ngươi đụng độ tên Diệp Phàm này, có mấy phần chắc chắn? Tu vi của hắn là Nhập Cương tứ trọng!

Diệp Phàm đột ngột xuất hiện khiến hắn có chút trở tay không kịp, trước đó bế quan vẫn chưa chú ý tu vi Diệp Phàm, giờ phút này tử tế quan sát không khỏi hơi kinh ngạc.

- Ta, ta không có nắm chắc, thực lực của hắn so với các ngươi biết còn mạnh hơn, nếu như hắn thấp hơn ta hai cấp, ta còn có thể đánh, nếu như ngang cấp với ta, hắn thắng.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy nói thẳng, lập tức khiến đám người Đao Phỉ chung quanh có chút hoảng hốt, nếu người khác nói câu nói này, chỉ có thể nói là nhìn nhầm, nhưng nếu Bắc Cung Tuyết nói lời này, vậy tất nhiên là biết rõ một vài thứ.

- Tuyết Nhi đã nói như vậy, ta hẳn là cũng không phải đối thủ của hắn.

Dương Nhược Huyên cũng có chút ủ rũ nói, Diệp Phàm cường đại quả thật làm cho bọn họ có áp lực rất lớn. Diệp Phàm vì sao lại bị bọn họ khinh thường, đơn giản là bởi vì tư chất của hắn, lúc hắn tiến vào Thiên Phủ chỉ là Nhập Cương nhất trọng, năm tháng rất có thể dậm chân tại chỗ.

Hiện tại Tôn Thái nói Diệp Phàm cũng đạt tới Nhập Cương cảnh tứ trọng, loại áp lực này lập tức tăng lên mấy chục lần.

Sắc mặt đám người Đao Phỉ nghiêm túc, nhất là Đao Phỉ, hắn nghĩ tới lúc trước một kiếm tất sát của Diệp Quỷ bị Diệp Phàm tuỳ tiện kẹp lấy, lúc này có chút cười khổ, có vẻ như Diệp Phàm thật sự mạnh mẽ quá mức a, hắn vậy mà cũng là Nhập Cương tứ trọng, một không có linh tuyền chi địa, hai không có điểm, hắn tu luyện thế nào?

- Hừ, chẳng qua là một chút kỹ xảo vặt vãnh mà các ngươi đã sợ mất mật, nếu để cho ta gặp Diệp Phàm, ta sẽ dùng cây thương này đánh hắn thành chó.

- Cũng không phải bị dọa sợ, mà Diệp Phàm là sư phụ Bắc Cung Tuyết tại Sở quốc, lời nàng nói ta tương đối tin tưởng.

Dương Nhược Huyên lắc đầu, đám người Đao Phỉ nhất thời ngây ngẩn tại chỗ, sư phụ Sở quốc? Tại sao, tên này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?

Kiếm pháp của Bắc Cung Tuyết huyền diệu vô cùng, trong đó có một bộ công pháp căn bản không phải do Thiên Phủ truyền thụ, bọn họ vẫn cho rằng bộ võ kỹ này chính là đòn sát thủ của Bắc Cung Tuyết, ý ngươi là, đòn sát thủ này là Diệp Phàm dạy?

- Thẻ số hai lên đài.

Trong khi đám người đang bàn tán, giọng nói của Vệ Sơn vang lên, đồng thời Diệp Phàm và Sở Luyến Nguyệt trở lại khu chuẩn bị chiến đấu, sắc mặt Sở Luyến Nguyệt đã khôi phục lại, tài nghệ không bằng người không lời nào để nói, nàng cũng không phải người không chấp nhận thua cuộc, Diệp Phàm xác thực rất mạnh, nàng không cảm thấy thua dưới tay Diệp Phàm là chuyện mất mặt.

Lúc này Diệp Quỷ và Đao Phỉ nghe được tiếng hô đi tới, Đao Phỉ nhìn Diệp Quỷ, sắc mặt có đen một chút, trong số đối thủ của hắn, người hắn không muốn gặp nhất ngoại trừ Diệp Phàm còn có Diệp Quỷ.

Dù là Vệ Linh, Đao Phỉ cũng không sợ chút nào, nhưng nếu là Diệp Quỷ, luôn có cảm giác đánh nhau với hắn nếu không cẩn thận sẽ bị đánh chết.

Nhưng Đao Phỉ là cường giả, hắn nhanh chóng bình ổn tâm trạng, một kiếm trước kia của Diệp Quỷ để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Lần này, hắn đã thoát thai hoán cốt, hắn rất muốn biết, thực lực Diệp Quỷ đạt đến trình độ nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)