Đám người Diệp Phàm rất mau đã trở lại Tiềm Long Phong, mấy người vừa về đến nơi đã gặp Bạch Khinh Ngữ.
- Năm người các ngươi có biểu hiện rất tốt, tâm tình của bản phong chủ cũng vui lây, ban các ngươi một phần thưởng, nói đi, muốn có yêu cầu gì?
Bạch Khinh Ngữ cười cười nói, cả người đều đều nhẹ đi hẳn, các đệ tử đi tụ hội, các trưởng lão cũng đi mở hội, lần này không giống với lúc trước.
Tất cả đều ngóng trông Tiềm Long Phong bị thủ tiêu, bây giờ Tiềm Long Phong không chỉ không bị thủ tiêu, hơn nữa còn có đãi ngộ giống với Thiên phong, nàng còn được Dương Thương tặng cho mười vạn điểm để làm phần thưởng.
Trên người có bảo vật, nói chuyện rất khí thế.
Diệp Phàm nhìn dáng vẻ thành thục của phong chủ, không khỏi mỉm cười một chút, lắc đầu nói:
- Lần trước ta thiếu ngươi một ít điểm, không trả.
- Không vấn đề gì, đều là việc nhỏ, còn yêu cầu gì không?
Bạch Khinh Ngữ cực kỳ dứt khoát nói, tiếp theo đặt mông ngồi giữa Diệp Phàm và Huân Y, khắp khuôn mặt không thể che được ý vị đang cười.
Diệp Phàm hơi kinh ngạc nhìn Bạch Khinh Ngữ, muội tử này không phải có bệnh thích sạch sẽ sao? Cao hứng một cái thì hết bệnh rồi?
Bạch Khinh Ngữ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phàm, khuôn mặt hơi đỏ lên, cũng không biết vì sao, nàng không hề bài xích mùi cơ thể của Diệp Phàm, chỗ hắn đã ngồi qua, bản thân nàng cũng không cảm thấy khó chịu như lúc trước.
Đám người Diệp Tàn đều lắc đầu, Đại Lực chất phác nói:
- Tiềm Long Phong là nhà của chúng ta, đây đều là chuyện chúng ta phải làm, nhưng nếu không có Diệp Phàm, chỉ sợ chúng ta không có khả năng đi đến bước này.
Bạch Khinh Ngữ nghe vậy thì nhẹ gật đầu, tiếp theo lấy ra năm cái nhẫn trữ vật:
- A, đừng nói là ta hẹp hòi, đây là bản phong chủ ban thưởng cho các ngươi, nhẫn trữ vật này có không gian cực lớn, giá trị cũng phải mấy ngàn điểm.
Điểm Dương Thương cho nàng, đều bị nàng dùng hết, mua một ít đồ vật phụ trợ tu hành cho đám người Diệp Phàm, dù nói thế nào, những người này cũng là đệ tử của nàng, bọn hắn lập công, nàng cũng nên ban thưởng.
Diệp Phàm nhận lấy nhẫn trữ vật, rất nhanh đã xem xét những đồ vật bên trong, hắn có hơi ngạc nhiên, trong này chỉ có một món bảo vật, một cái bao tay linh khí không tính là quý giá, phương diện tính năng của loại bao tay này cũng giống như các bao tay Huyền Thiết khác.
Nhưng tác dụng biến hóa lại rất lớn, có thể căn cứ vào tâm ý của người sử dụng mà biến hóa thành bất kỳ vũ khí nào, chỉ là tốc độ có hơi chậm, lúc chiến đấu cũng không có tác dụng đặc tính quá lớn.
Dù vậy, món linh khí này cũng có giá trên năm vạn điểm, Bạch Khinh Ngữ xác thực đã hao tâm tổn phí, Diệp Phàm không khách khí đeo lên nhẫn trữ vật, cười nói:
- Đa ta phong chủ, thứ này ta cực kỳ thích.
Bạch Khinh Ngữ nghe vậy không khỏi lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhìn Diệp Phàm một chút, giống như đang nói cho hắn biết, đây là thù lao của hắn khi cứu nàng, phải biết, đồ vật bốn người Đại Lực cộng lại cũng không bằng một món đồ trên người Diệp Phàm.
Xem như là phong chủ, muốn công tư phân minh, nhưng Diệp Phàm đã cứu nàng… Bản thân Bạch Khinh Ngữ âm thầm an ủi.
Mấy người tùy ý trò chuyện một hồi, đều quay trở về nghỉ ngươi, ngày mai còn phải chiến đấu.
Trở lại phòng ốc, Diệp Phàm lấy Đạp Tuyết Bách Vân Kim ra, thứ này quý như vậy, có nó sẽ có thể cường hoành một phương, dùng vật này luyện khí, có thể thu được một loại năng lực, có thể chính là năng lực bách biến kia.
Có thể biến thành bất kỳ loại vũ khí nào, cũng có thể tự tách rời, trở thành hai mảnh vũ khí, ba thanh vũ khí, cùng với bao tay linh khí mà Bạch Khinh Ngữ đưa cho hắn có phần tương tự, nhưng Đạp Tuyết Bách Vân Kim lại cường đại hơn nhiều.
Đầu tiên là tốc độ, dùng Đạp Tuyết Bách Vân Kim luyện chế vũ khí, tốc độ chuyển biến rất nhanh, thậm chí có thể đạt tới mức có thể lập tức chuyển đổi hiệu quả, thứ hai là độ cứng và tính sinh trưởng.
Vũ khí mà Đạp Tuyết Bách Vân Kim luyện chế so với vũ khí Huyền Thiết còn mạnh hơn nhiều, hơn nữa khi có đủ nguyên liệu, có thể luyện chế thành một món vũ khí có thể sinh trưởng theo chủ nhân, chậm rãi tấn thăng theo thực lực của chủ nhân.
Diệp Phàm lấy bao tay Bạch Khinh Ngữ đưa cho hắn ra xem, khóe miệng lộ ra một nụ cười, vốn dĩ hắn còn sầu vì trong thời gian ngắn không có cách nào luyện chế xong vũ khí của bản thân, bây giờ có cái bao tay này, tối nay hắn có thể dung luyện xong một món vũ khí a.
Không chút do dự, lấy vật liệu và vũ khí ra, tiếp theo dùng nguyên hỏa yếu ớt mà thiêu đốt.
Sau năm canh giờ, bao tay màu xám biến thành màu trắng bạc sáng chói.
Diệp Phàm nhịn xuống kích động trong long, đeo bao tay lên, một loại cảm giác huyết nhục tương liên xuất hiện, tiếp theo, Diệp Phàm suy nghĩ chuyển động, trong tay xuất hiện một cây chủy thủ.
Liên tục chuyển đổi không ít vũ khí, Diệp Phàm chơi cũng chán rồi, cuối cùng biến thành bao tay màu trắng bạc, chậm rãi biến mất ở trong tay Diệp Phàm, giống như Trọng Thạch Giáp có thể dung nhập vào quần áo, bao tay ngân sắc cũng có thể dung nhập vào làn da.
Trên tay Diệp Phàm xuất hiện một đường vân ngân sắc, thoạt nhìn có chút thần bí, hắn đánh giá hai tay mình, cười nói:
- Về sau gọi ngươi là Thiên Vân a!
Duỗi cái lưng mỏi mệt, một đêm luyện chế, Diệp Phàm cũng có cảm giác mệt nhọc, nằm một lát đã ngủ thiếp đi.
. . .
Sáng sớm, trên quảng trường Thiên Phủ rộng lớn, một vòng người đang vây lại, rất nhiều đang muốn xem ai là người mạnh nhất ở đây.
Nhiệt tình của hôm nay vượt qua hai ngày trước cộng lại, từng cái bàn cược cũng mở ra, tỷ số thắng của mỗi người cũng có khác nhau.
Đội cổ động viên của Ninh Hồng Trần càng thêm hoành tráng, đám nữ tử bên dưới mang theo một biển báo to, bên trên có viết ‘Hồng Trần ca ca, ta yêu ngươi’, ‘Hồng Trần ca ca thật là soái quá đi’, liên tục là ngôn ngữ khó nghe.
Thân hình Ngô Hoa bay lên trên đài cao, nhìn nhiệt khí của đám đệ tử đang tăng lên, không khỏi lộ ra một nụ cười ấm áp:
- Nhìn tới trận tranh tài hôm, thật mong chờ, chỉ tiếc hôm nay ba dệ tử tinh anh không tới tranh tài, các ngươi giơ bảng hiệu của Ninh Hồng Trần, đúng là có hơi vô vị.
Ngô Hoa lại nói tiếp:
- Phía dưới an tĩnh, bây giờ ta tuyên bố quy tắc tranh tài.
- Toàn viên sử dụng quy chế rút thăm, có thể gặp đối thủ dạng gì đều là xem vận khí của các ngươi, mười người đệ tử nhất tinh, đệ tử nhị tinh, trận đầu đào thải năm người, trận thứ hai sẽ có một người được vào thẳng vòng trong, đào thải hai người, trận thứ ba là một trận hỗn chiến, cuối cùng quyết ra người mạnh nhất.
- Đệ tử nhất tinh hỗn chiến với đệ tử nhị tinh sẽ lựa ra đệ tử nhất tinh ưu tú nhất làm đội trưởng, nhị tinh cũng tương tự, nghe rõ chưa?
- Đã hiểu!
- Tốt, bây giờ các ngươi có thể rút thăm!!
Ngô Hoa cam giọng nói, lúc này đám người Diệp Phàm đi đến đài.
- Oa, Hồng Trần sư huynh thật đẹp trai!
- Thực sự là đẹp trai đến ngây người!
- Ninh Hồng Trần không tham gia tranh tài, hắn ngồi bên dưới, đám hoa si các ngươi cút sang một bên!
- Đấu trường hôm nay thuộc về Vệ Linh, đám người Kiếm Tiên Khách, một đám ngớ ngẩn!
Lúc mọi người còn đang nghị luận, đám người Diệp Phàm đã rút thăm xong, con số rất đơn giản, một!
Diệp Tàn là bốn, Diệp Quỷ là hai, Huân Y là bốn, Đại Lực là ba.
- Được rồi, mọi người cso thể đến khu chiến khu để chuẩn bị.