Sắc mặt Ninh Hồng Trần có hơi khó coi, mỗi lần hắn cho rằng có thể làm cho Diệp Phàm bẽ mặt, thì y như rằng, Diệp Phàm luôn có thể đánh vào mặt hắn mấy cái, từ khi hắn tiếp vào Thiên Phủ tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người có thể khiến cho hắn khó xử.
Loại cảm giác này làm cho hắn rất khó chịu, chỉ có thể nói là vận khí không tốt, vừa vặn lại gặp phải phương diện mà Diệp Phàm am hiểu.
Nhưng rất nhanh Ninh Hồng Trần đã đè nén cảm xúc, bắt đầu vỗ tay:
- Ha ha ha, Diệp sư đệ quả nhiên có học thức uyên bác, trước đây là bọn ta có tội, một chén rượu này là ta bồi tội với đệ!
Vừa nói, Ninh Hồng Trần trực tiếp uống trọn ly rượu trước mắt, cao giọng nói:
- Thật vất vả mới gặp được người có học thức uyên bác như Diệp sư đệ, muốn thỉnh giáo một chút, ta tin tưởng mọi người ở đây sẽ không trách ta đâu.
Đám người Sở Thắng nghe vậy cũng ồn ào cả lên, bọn hắn cũng không tin là cái gì Diệp Phàm cũng biết, chẳng qua là vấn đề ngũ hành thì hắn hiểu rõ mà thôi, không có nghĩa là hắn có học thức uyên bác, nhìn đám nữ tử Triệu Mẫn Nhu lau mắt mà nhìn Diệp Phàm, trong lòng bọn hắn rất là khó chịu.
Bắc Cung Tuyết nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy tình huống này có hơi quen mắt, có lẽ là lúc trước nàng cũng từng như vậy, Diệp Phàm đúng là một người có thể khiến cho người khác rơi vào tuyệt vọng, cho dù tư chất cảu hắn là phế phẩm, nhưng hắn vẫn ưu tú như cũ, ta thực sự sai rồi, thế nhưng, chúng ta vẫn không thể quay về như cũ.
Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ cũng có hơi ngạc nhiên, nhìn tình cảnh trước mắt, một màn này, quá giống nhau.
- Võ tu, chung quy vẫn là am hiểu về tu hành nhất, những cái khác chỉ có thể xem là yêu thích và hứng thú nhất thời thôi.
Ninh Hồng Trần nói một câu tùy ý làm giảm ảnh hưởng của Diệp Phàm xuống, nói tiếp:
- Lấy thiên địa ngũ hành mà nói, hiểu được thì tốt, nhưng cũng không tốt bằng thực hành, Diệp sư đệ, chúng ta lấy Thủy thuộc tính là ví dụ, ngươi nói có thể lấy nhu khắc cương, đại biểu là hàn băng, vậy ngươi có thể cho ta biết hàn băng có thể mang lại lợi ích gì cho Võ tu đây?
- Âm thầm lặng lẽ khống chế và công kích.
Diệp Phàm nghe vậy thì nói thẳng.
- Hàn băng lạnh lẽo thì mọi người đều biết, nhưng âm thầm ra tay, ha ha ha, thực sự là nói khoác không biết ngượng.
Sở Thắng vội vàng cười nhạo nói, những người khác cũng nhao nhao lắc đầu, một câu nói kia đã có thể nhìn ra Diệp Phàm chỉ là đàm binh trên giấy, hàn băng chi lực rất khó không chế, có thể âm thầm rat ay bằng hàn băng lại càng khó.
- Con người có thể cảm nhận được rét lạnh cũng chênh lệch một khoảng thời gian, chỉ cần khống chế hàn băng chi lực trong khoảng thời gian này, tốc độ đủ nhanh, có thể làm cho địch nhân không thể phản ứng được bản thân đã bị trúng chiêu.
Diệp Phàm đạm thanh nói.
- Tốc độ đủ nhanh? Khống chế thời gian? Diệp Phàm, ngươi là ngu thật hay ngu giả vậy? Nếu có thể âm thầm khống chế hàn băng chi lực, vậy chẳng phải thuộc tính Võ tu có thể tùy ý nghiền ép Võ tu bình thường, có phải khi ta vừa cầm lên ly nước, đều sẽ bị người khác ngưng kết băng tinh mà giết chết không?
Vương Hàn khinh thường, những người khác cũng nhìn lạnh nhạt về phía Diệp Phàm, vốn cho rằng thực sự là thiên tài, không nghĩ tới lại là xuẩn tài, mặc dù không biết làm sao có thể am hiểu ngũ hành chi lực, nhưng những gì vừa rồi hắn nói về hàn băng chi lực, đã làm cho những người ở đây khinh thường không thôi, đúng là buồn cười.
Diệp Phàm nghe vậy thì chỉ lộ ra một nụ cười đạm mạc, thu quạt giấy lại, lần nữa bắt đầu ăn uống, cấp bậc không giống nhau, lý giải không giống nhau, những người này căn bản là không hiểu ngũ hành chi lực, còn bi bô với hắn, hắn cũng có thể hiểu mức độ ngu dốt của đám người này.
Lúc còn chưa mở Tinh Huyệt, Diệp Phàm còn không tin bản thân có thể chiến một trận cùng Ninh Hồng Trần, nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn có thể vượt cấp giết Ninh Hồng Trần, chỉ bằng hàn băng chi lực của hắn.
Đám người Sở Thắng nhìn Diệp Phàm nói bừa, lúc này lại càng tùy tiện hơn:
- Ha ha, quả nhiên thực lực mới là đạo lí quyết định, đàm binh trên giấy, nói có hoa lệ đi chăng nữa, quả thực là miệng cọp gan thỏ.
- Chênh lệnh quá xa, buồn cười!
- Học thức uyên bác Diệp vương gia, sao chỉ ăn vậy, không nói đi? Ngươi không hiểu ngũ hành cũng không có gì mất mặt, nhưng, không hiểu lễ tiết, chỉ có thể bị người ta chán ghét thôi.
…
Mấy người trào phúng liên tục, một tiếng vang nhỏ truyền đến, là một thị nữ rót rượu, không cẩn thận đụng phải Sở Thắng đang khoa tay múa chân, bầu rượu bị hắn đây bay, vẩy đầy lên thân.
- Ngươi làm gì vậy? Muốn chết sao?
Lúc này Sở Thắng rất tức giận, gầm lên một tiếng, trên tay phải hội tụ nguyên lực, chuẩn bị trực tiếp vỗ một chưởng vào thị kia.
Thị nữ chỉ là một tu hành giả bình thường, võ kỹ phế phẩm, nào có thể chịu nổi một chưởng của Sở Thắng, trong nháy mắt muốn ngọc tổn hương tiêu, người lúc này cứu nàng chỉ có Ninh Hồng Trần, hắn đứng gần Sở Thắng nhất, cũng chỉ có hắn mới có tốc độ ngăn cản Sở Thắng.
Nhưng căn bản Ninh Hồng Trần không có mảy may động tác nào, phảng phất như chuyện này không có quan hệ gì với hắn, đám người Bắc Cung Tuyết cũng có hơi hoảng hốt nhìn về phía Sở Thắng, vẩy rượu một cái đã muốn giết người, những chuyện này đối với với vương công quý tộc bọn hắn là chuyện bình thường.
Nhưng cũng có những người không đành nhìn sự việc thương tâm xảy ra, Huân Y cắn môi một cái, trong nháy mắt đã muốn xuất thủ, nhưng tốc độ của Sở Thắng quá nhanh.
Thời gian trong khoảnh khắc này giống như chậm đi, biểu lộ của đám người, có đạm mạc, có đồng tình, có cấp bách, có kinh ngạc, cũng có ý cười.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến, thân hình Sở Thắng bị định trụ, cả người bị duy trì hiện trạng, hai mắt của tất cả mọi người lập tức lộ ra một tia tinh quang, tiếp theo là hoảng sợ, đó là… Hàn băng!
Rượu trên người Sở Thắng, vậy mà lập tức ngưng kết thành hàn băng, cả người bị định hình tại chỗ, mà người khởi xướng chuyện này lại là Diệp Phàm.
Thị nữ kia như từ cõi chết trở về, lúc này mới quỳ rập trên mặt đất, mà trên người của Sở Thắng lại bị hàn băng bật nát, bờ môi có hơi phát tím, sau đó hắn chợt nhìn về phía Diệp Phàm, không chỉ là hắn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm.
Âm thầm chưởng khống hàn băng?
Lời nói Diệp Phàm giống như vang vọng bên tai bọn họ, đám người trào phúng lúc nãy bây giờ giống như vừa ăn phải một cái tát.
- Ta xác thực mạnh hơn các ngươi rất nhiều!
Diệp Phầm không khách khí nói, chậm rãi uống một ngụm rượu, trong đôi mắt trần đầy ý vị xem thường đám người.
…
Một trận tiệc rượu rất nhanh đã giải tán, Ninh Hồng Trần cũng không có quá nhiều tâm tư trò chuyện cùng đám người, một phen lý luận và hành động của Diệp Phàm, quả thực đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch dùng học thức để lên mặt của bọn họ.
Mặc kệ bọn hắn làm gì, nói được nhiều đến mức nào, tất cả lực chú ý đều rơi vào trên người Diệp Phàm.
Vẻn vẹn dựa vào một tay ngưng kết hàn băng chi lực, hơn nửa số người ở đây đã không phải là đối thủ của Diệp Phàm, đây chính là thực lực tuyệt đối.
Diệp Phàm của hiện tại, mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác, sâu không lường được.
Nhưng cũng có người nghĩ, tâm tình của mọi người ở đây đều đang buông lỏng, cũng không đề phòng tiểu động tác của Diệp Phàm, nếu là trên chiến trường, hắn cũng không thể thi triển hàn băng chi lực dễ như vậy.
- Diệp Phàm, ngươi tốt nhất là cầu nguyện ngày mai không gặp phải ta, nếu không, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!
Đến đại môn Thiên Phủ, Trương Tốc lanh lùng nhìn Diệp Phàm, lạnh giọng nói.
Đám người Vệ Linh cũng đồng dạng nhìn về phía Diệp Phàm, trong mắt cso ý vị thâm sâu khó hiểu, Diệp phàm đã có tư cách làm đối thủ của bọn họ.