Đám người Triệu Linh Nhiên nghe vậy không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Đồ vật nơi này đều là bảo bối thượng đẳng, người có tài lực không hùng hậu, sao có thể bỏ tiền mua được, hành động của Ninh Hồng Trần kia, quả thực chiếm được hảo cảm của các nàng.
- Nơi này ngươi có đồ vật gì tốt có thể đề cử xem?
Ninh Hồng Trần rất hài lòng với biểu lộ của đám nữ tử, tiếp đó cao giọng nói với người tiếp đãi bọn họ.
- Công tử thật là hào phóng, ngài muốn mua đồ tốt cho nữ nhân của mình, ta có chút đề cử.
Nữ tử tiếp đãi có chút hâm mộ nhìn đám người Triệu Linh Nhiên, Ninh Hồng Trần nghe vậy cười cười, cũng không nhiều lời. Đám người Bắc Cung Tuyết lại có chút xấu hổ, các nàng cũng không phải là nữ nhân của Ninh Hồng Trần.
- Các vị, đây chính là chuỗi thủy tinh thần ngữ mới nhất của tiệm chúng ta. Từng món trang sức đều là độc nhất vô nhị.
Nói xong, đám người Triệu Linh Nhiên không khách khí vây lại, nguyên một đám khắp khuôn mặt đều kinh ngạc, trang sức xinh đẹp như vậy, dù cho là các nàng, cũng thấy rất ít.
Rất nhanh, bọn người Triệu Linh Nhiên chọn cho mình món trang sức yêu thích. Đám nữ tử Bắc Cung Tuyết và Dương Nhược Huyên khéo léo từ chối. Thái độ Ninh Hồng Trần là một chuyện, nhưng cho dù ưa thích, các nàng cũng không tiếp nhận quà tặng của Ninh Hồng Trần.
Trong lòng Ninh Hồng Trần kỳ thật rõ ràng, bằng không hắn cũng không có khí thế lớn như thế. Đồ vật nơi này có thể không tiện nghi, nhưng tốn không ít tiền, cũng không thể lãng phí như thế.
- Mấy người sư muội cũng là thiên tài, những trang sức này đối với các nàng mà nói đều là chuyện nhỏ. Nhưng sư huynh lỗ mãng, Huân Y, tình huống Tiềm Long Phong ta vẫn tương đối hiểu rõ, mặc dù ngươi vừa mới lấy được năm vạn điểm, nhưng cũng phải tiết kiệm, ngươi xem những thứ này một chút, có thích hay không?
Ninh Hồng Trần cười nói, Huân Y hôm nay ăn mặc kinh diễm, Bắc Cung Tuyết kia tiến độ trước mắt có chút chậm, Huân Y liền trở thành đối tượng tiếp theo của hắn. Vóc người và dung mạo này, nhìn thôi trong lòng cũng ngứa ngáy.
Huân Y nghe vậy theo bản năng liền liếc nhìn vòng cổ thủy tinh phía trên, sau đó vội vàng dời ánh mắt:
- Đa tạ ý tốt của sư huynh, ta không cần.
Nói xong Huân Y không tự giác nhích lại gần đám người Diệp Phàm. Nếu như là Diệp Phàm cho nàng, nàng ngàn vạn lần nguyện ý, nhưng nếu là Ninh Hồng Trần, trong mắt nàng, không khác người qua đường.
Diệp Phàm và Ninh Hồng Trần đều phát hiện ra ánh mắt của Huân Y liếc về phía vòng cổ thủy tinh kia, Diệp Phàm không có hứng thú tranh mấy loại trang sức kia với Ninh Hồng Trần. Nhưng nếu là Huân Y thích, hắn cũng không để ý mua chút đồ vật cho Huân Y.
Đám người Đao Phỉ phấn khởi nhìn hai người Ninh Hồng Trần và Diệp Phàm. Mặc dù ai cũng đều nhìn ra, hẳn là Ninh Hồng Trần có ý tứ với Huân Y. Ngay lúc này, nhìn Diệp Phàm lộ ra chút buồn cười, đồ vật Huân Y ưa thích, sợ là hắn cũng không mua nổi a.
Ninh Hồng Trần đi thẳng tới cái vòng cổ thủy tinh, cao giọng nói:
- Cái này bao nhiêu điểm?
- Công tử, đây là linh khí, cần quyền hạn mua sắm, không có quan hệ với điểm.
Thiếu nữ tiếp đãi cười nói, Ninh Hồng Trần nghe vậy trong lòng lập tức sững sờ. Linh khí? Mặc dù thoạt nhìn vòng cổ thủy tinh này cũng không quá trân quý, nhưng ít nhất cũng phải mấy vạn điểm thậm chí mấy chục vạn điểm.
Trong lòng không khỏi âm thầm thấy may mắn, may mà còn có quyền hạn, nếu không phải mua thì coi như thật thương gân động cốt.
- Quyền hạn? Thương hội thật là rắc rối. Vị sư muội này của ta yêu thích chiếc vòng này, điểm không phải là vấn đề, như vậy đi, ta mua chiếc vòng cổ này giá cao hơn một vạn điểm thế nào?
Ninh Hồng Trần nói tiếp, trong thế lực thương hội thì quyền hạn là phi thường trọng yếu, cho nên hắn căn bản không sợ đối phương đồng ý. Một vạn điểm hiển nhiên không có khả năng làm cho đối phương phá hư quy tắc, tất cả những cái này, đều là hắn muốn mọi người lưu lại ấn tượng tốt.
Đây chính là cách Ninh Hồng Trần đối nhân xử thế, hắn luôn có thể bằng vài hành động nhỏ thu được đánh giá cao nhất.
- Thật xin lỗi công tử, cái này không được. Hy vọng ngài hiểu cho.
Nữ tử tiếp đãi lễ phép nói.
- Được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng không cưỡng cầu, chỉ tiếc… Huân Y, ngươi có yêu thích cái nào khác không?
Ninh Hồng Trần có chút thất vọng nói.
- Tạ ơn sư huynh, thật không làm phiền ngươi.
Huân Y lắc đầu nói.
- Cũng không dám phiền phức Hồng Trần sư huynh, tình huống Tiềm Long Phong chúng ta đều biết, lên xem lầu ba, cái gì đều không mua sợ các ngươi không tiện. Hồng Trần sư huynh cũng là vì muốn cho Tiềm Long Phong chút mặt mũi, dù sao sư đệ Tiềm Long Phong ngươi cũng không có năng lực mua cho ngươi.
Nguyệt Lang cười nói.
- Diệp Phàm, ngươi không phải muốn mua đồ vật sao? Ngươi cần gì, nói Hồng Trần sư huynh một tiếng, ta tin Hồng Trần sư huynh cũng sẽ không cự tuyệt.
Vương Hàn chế nhạo nói.
- Hắc hắc, mặc dù may mắn vào đội ngũ dự thi, bất quá có chút chênh lệch. Rất rõ ràng, ta đã nói không có vốn liếng thì ở lầu một, nhất định phải lên lầu ba, mua một món trang sức cho nữ nhân của mình cũng không được.
Sở Thắng lúc này theo sát phía sau.
Ánh mắt mọi người dồn về phía Diệp Phàm, lời này nói ra, liền có chút vả mặt. Nhưng ân oán giữa Ninh Hồng Trần và Diệp Phàm mọi người đều rõ ràng, dù gây sự cũng là bình thường. Vả lại Nguyệt Lang bản thân hắn là người chủ động dứt khoát, không quen nhìn ngươi ngươi có ý kiến sao?
Triệu Linh Nhiên cũng có chút khinh thường nói, đây chính là chênh lệch. Mặc kệ phương diện khác bản thân bù đắp không đủ thế nào, cũng có một lúc có thể khiến ngươi vô năng nổi bật.
Diệp Phàm và Ninh Hồng Trần, căn bản chính là người của hai thế giới, một bên thiên, một bên địa cũng không bằng.
- Hôm nay là ta mời Diệp sư đệ tới, ta không quản các ngươi trước đây có ân oán gì, còn mời ngươi giữ cho ta chút mặt mũi.
Ninh Hồng Trần đứng dậy, chờ những người này nhục nhã đủ rồi hắn liền ra chủ trì công đạo, thu được cảm giác hoàn mỹ cỡ nào.
- Diệp sư đệ, ngươi không nên tức giận. Đương nhiên, ngươi muốn cái gì, ngươi nói với sư huynh, ta mua cho ngươi, dù sao cũng là sư đệ đồng môn.
Diệp Phàm nghe vậy lúc này mới mở quạt xếp, trên mặt mỉm cười, cao giọng nói:
- Sư huynh hào phóng như vậy, ta từ chối thì thật là bất kính. Ta cần Đạp Tuyết Bách Vân Kim, mời sư huynh giúp ta mua một khối a!
Ngươi muốn diễn, được, vậy ta giúp ngươi diễn đủ. Trong đôi mắt Diệp Phàm tràn đầy ý cười, Đạp Tuyết Bách Vân Kim, đây là thứ so với vòng cổ thủy tinh kia quý giá hơn nhiều, không nói Ninh Hồng Trần có đồng ý mua hay không, hắn căn bản cũng không có quyền hạn này,
- Ha ha, ta còn tưởng hắn có nhiều cốt khí.
Sở Thắng giễu cợt nói, thần sắc mọi người khác nhau nhìn Diệp Phàm, nếu như Diệp Phàm cự tuyệt, mặc dù hắn không giàu có, nhưng đám người này còn nhìn hắn, không nghĩ tới hắn đồng ý dứt khoát như vậy, cái này khiến người ta có chút xem thường.
- Tuyết Nhi, nhìn thấy không, đây chính là chênh lệch.
Triệu Linh Nhiên nói khẽ. Bắc Cung Tuyết nghe vậy muốn phản bác, lại không biết nên nói thế nào. Diệp Phàm ăn mặc vẫn là kiểu nhẹ nhàng phong độ của sư phụ kia, nhưng cách làm này, nàng không dám nói bừa.
Ninh Hồng Trần nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, hắn mặc dù không biết Đạp Tuyết Bách Vân Kim là gì, cái này có chút khó đoán, cũng không nhiều người biết rõ. Ngoại trừ Diệp Phàm và người tiếp đãi đang ngồi kia ra, sợ rằng người khác cũng không biết.
Nhưng Ninh Hồng Trần thật thấy sảng khoái, một người ngày thường không cho hắn sắc mặt tốt, cuối cùng còn không phải vì chút tiểu lợi trước mắt mà vi phạm nguyên tắc của bản thân, thực sự là buồn cười.