Vô Địch Thiên Đế

Chương 212: Thương hội ánh nguyệt

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm cũng nhìn về phía Bắc Cung Tuyết, cũng giống như thời điểm vừa mới quen trước đây, tinh khiết, hoàn mỹ, không mang theo một tia tỳ vết, rốt cuộc là cái gì đã chia cách bọn họ, là do hắn thay đổi, hay là Bắc Cung Tuyết trưởng thành?

Rất nhiều chuyện, trong chớp mắt mất đi, Diệp Phàm thấy được thống khổ tâm linh của Bắc Cung Tuyết. Bắc Cung Tuyết cũng thấy được cảm xúc bất đắc dĩ của Diệp Phàm. Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, rồi trong chớp mắt quay lại hiện thực.

- Không nghĩ tới, thân phận Diệp sư đệ ở thế tục vậy mà không thấp, trách không được có thể có được thưởng thức của trưởng lão mà tiến vào Thiên Phủ.

Ý Ninh Hồng Trần muốn nói, kỳ thực khiến cho người ta cảm thấy Diệp Phàm có thể tiến vào Thiên Phủ, đều là do thân phận ở thế tục.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười, lúc này quạt xếp trong tay mở ra:

- Thân phận thế tục giới, hay là năng lực của ta cũng giống như người có tư chất tốt một chút, hắn ưu tú chẳng qua là điều tốt, cái khác không đáng nhắc tới.

Tùy ý châm chọc một câu, lực chú ý của đông đảo đệ tử tập trung vào cây quạt trên tay Diệp Phàm, phía trên là vài chữ vô cùng mất mặt: Ta là đệ tử Thiên Phủ!

Đệt, phóng đãng như vậy sao?

Đám người Đao Phỉ âm thầm nhổ nước bọt. Đây là Diệp Phàm ngày thường quyết đoán rồi lại có chút tự hạ thấp mình đây sao? Đây hoàn toàn là một nhị thế tổ a.

Loại tương phản này càng khiến cho đám người nảy sinh tò mò đối với Diệp Phàm. Đối với bọn họ cũng không phải thật sự hiểu rõ Diệp Phàm, rất nhiều người cũng là thông qua những chuyện ở Thiên Phủ mà phán đoán về hắn, chứ nói chi đến việc hiểu hắn.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Phàm mặc đồ này, còn có cây quạt xếp rất có cá tính kia, nguyên một đám âm thầm nhổ nước bọt, Diệp Phàm vậy mà cũng có một mặt khôi hài như vậy.

Đám người đơn giản trò chuyện một phen sau đó liền tiến về Thiên thành. Dù sao cũng là một trong những đệ tử thiên tài của Thiên Phủ, mỗi võ phong có một Thiên hạc cũng không phải là vấn đề. Tổng cộng có ngũ đại võ phong, năm con Thiên hạc cũng đủ cõng tất cả mọi người.

Bản thân Thiên thành là thành trì to lớn thuộc về quản hạt Thiên Phủ. So với Thành Đô Sở quốc xa hoa không ít. Rất nhanh, các đệ tử đi tới bên trong Thiên thành, một đám nữ đệ tử hưng phấn không thôi.

Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, điểm Thiên Phủ có thể coi là tiền tệ sử dụng bên trong Thiên thành, trừ bỏ bốn người Diệp Phàm đang ngồi, những người còn lại cơ bản đều coi là phú hào. Huân Y bởi vì lấy được tư cách võ hội, trước mắt cũng có năm vạn điểm, coi như là một tiểu phú bà.

Mọi người một đường vừa đi vừa nghỉ, có nữ nhân ở đây, dù cho bọn họ muốn tăng tốc độ, cũng rất khó đi nhanh được. Tiếp theo mọi người liền đi ngang qua Ánh Nguyệt đại thương hội.

- Hồng Trần, chúng ta muốn vào mua chút đồ vật. Hiện tại thời gian vẫn chưa muộn lắm, đi đường vất vả một chuyến, mọi người cùng nhau mua sắm một chút đi.

Vương Văn Phượng làm nũng nói, lập tức khiến cho không ít nữ tử đồng ý. Ngay cả Vệ Linh cũng giơ hai tay tán thành, loại hoạt động mua sắm này đối với mỗi nữ nhân đều là sát chiêu.

Ninh Hồng Trần nghe vậy trong lòng không khỏi mừng rỡ, một đám nam nữ đi ra ngoài, thích nhất là cái gì? Đó là ở trước mặt nữ nhân thể hiện mình mạnh hơn kẻ khác, Diệp Phàm đối với hắn cũng nhiều lần nói năng lỗ mãng, lần này có thể thông qua loại phương thức này làm nhục Diệp Phàm quả thật không tệ.

So về tài lực, Diệp Phàm còn kém xa.

- Được, nếu các ngươi đều muốn, vậy thì đi xem một chút. Các vị huynh đệ, các ngươi cảm thấy thế nào?

Ninh Hồng Trần lúc này đề nghị.

- Chúng ta tất nhiên không có vấn đề. Nếu đã ra ngoài du ngoạn, tất nhiên sẽ ưu tiên nữ sĩ.

Vương Hàn ôn nhu nói, những người khác nhao nhao đồng ý. Ninh Hồng Trần lúc này mới nhìn Diệp Phàm:

- Diệp sư đệ, ngươi không có ý kiến chứ? Tình huống Tiềm Long Phong ta cũng hiểu rõ, bất quá chúng ta cũng chỉ ra ngoài du ngoạn một lần thôi.

Diệp Phàm nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, vừa rồi hắn còn đang đau đầu suy nghĩ làm sao tìm cớ tiến vào Thương Hội Ánh Nguyệt. Cái này thật sự là ngủ gật còn đưa gối đầu, lúc này cười nói:

- Ta vừa vặn cũng muốn mua ít đồ!

- A, vậy thì tốt. mặc dù Ánh Nguyệt đại thương hội không tính là siêu cấp thương hội, nhưng đồ bên trong giá trị không tệ, mua chút vật nhỏ để làm kỷ niệm cũng không tệ, đi thôi!

Ninh Hồng Trần nghe vậy cao giọng nói, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra nụ cười mờ mịt.

Bên trong Thương Hội Ánh Nguyệt phi thường lớn, cho dù hơn ba mươi người tiến vào, cũng không có chút cảm giác chen chúc. Toàn bộ thương hội chia làm ba tầng, tầng thứ nhất cấp bậc tương đối nghèo, khách hàng cũng nhiều nhất, trước sảnh hiện hàng trăm người.

Tiến vào đại sảnh, các nữ nhân liền bị đại sảnh tráng lệ hấp dẫn. Toàn bộ đại sảnh khắp nơi đều là tủ, phía trên bày trí đồ vật có trận pháp xoay xung quanh, còn có giá cả biểu hiện.

Mấy người lúc này bắt đầu đi lên trên, đám nữ tử Vương Văn Phượng bắt đầu chọn lựa những vật nhỏ mà mình yêu thích. Đồ vật nơi này đám người Vệ Linh cơ hồ chướng mắt, Bắc Cung Tuyết cũng là cấp bậc công chúa, những người khác như là Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ đã có hai thổ hào là Ninh Hồng Trần và Kiếm Tiên Khách, đối với mấy cái này cũng không có quá nhiều nhu cầu.

Trong đông đảo nữ tử, chỉ có Huân Y điều kiện kém cỏi nhất, du ngoạn một phen, mọi người đến cửa ra vào nhị trọng, Ninh Hồng Trần giống như đột nhiên nhớ ra, cao giọng nói:

- Diệp sư đệ, không phải ngươi nói muốn mua vài món đồ sao? Những món có giá trị tương đối đều ở lầu một, lầu hai và lầu ba cơ bản không có cái gì mà tiền tài thế tục có thể mua được.

- Bất tri bất giác đi dạo đến nơi này, một hồi muốn lên lầu hai, không biết có đồ vật mà sư đệ muốn mua hay không? Nếu không có, chúng ta có thể chờ người ở lầu một.

Đám người nghe vậy lúc này mới nhìn về phía Diệp Phàm. Khóe miệng Triệu Linh Nhiên lộ ra nụ cười trào phúng, đồ vật mà Diệp Phàm muốn mua trừ bỏ ở lầu một thì có thể là cái gì? Đây chính là khác biệt thân phận, coi như ngươi là vương gia Sở quốc thì thế nào? Ở Thiên thành, ngươi có thể so với ai? Ngươi có đủ tiền mua đồ sao?

Không chỉ nàng, không ít người cũng có loại ý nghĩ này, coi như đám người Đao Phỉ, tiền trên người cũng có không ít, đều có thể mua sắm ở lầu hai và lầu ba. Nhưng đám người Diệp Phàm, nghe nói thời gian trước kiếm lời mười vạn điểm, toàn bộ đều dùng trên Thiên Dực cung.

- Đa tạ Ninh sư huynh nhớ mong. Ở lầu một không có đồ vật mà ta muốn mua.

Diệp Phàm nghe vậy đáp lại, ý Ninh Hồng Trần hắn biết rất rõ, loại người dối trá liền có chút tiền đồ này.

- À, sư đệ cũng không nên ngại, tất nhiên tới đây chính là muốn mua đồ, có mua nổi hay không không quan trọng, có bao nhiêu tiền mua bấy nhiêu thứ. Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi lầu hai và lầu ba, Diệp sư đệ đi cùng hay vẫn muốn dạo chơi ở lầu một?

Lời nói Ninh Hồng Trần nghe vào lỗ tai người khác chính là muốn chiếu cố mặt mũi Diệp Phàm. Đám người Diệp Phàm Tới lầu hai lầu ba cũng không mua được bất kỳ đồ vật gì, đến lúc đó ngược lại xấu hổ, chẳng bằng bây giờ dạo chơi ở lầu một.

Kỳ thực Ninh Hồng Trần hạ thấp Diệp Phàm so với bọn họ, lầu hai lầu ba còn chưa xứng đi lên, đối với Diệp Phàm mà nói là một loại vũ nhục. Nhưng hết lần này tới lần khác người khác lại cho rằng Ninh Hồng Trần phi thường quan tâm.

- Ninh sư huynh quá lo lắng!

Diệp Phàm ung dung nói:

- Đồ ta muốn mua, lầu hai cũng không có.

- A cái đó là là ở lầu ba? Vừa vặn mọi người cùng nhau đi lầu ba đi. Cũng không cần đi dạo lâu, đến lúc qua giờ cơm, đại gia cũng đói bụng.

Ninh Hồng Trần lúc này cao giọng nói, đám người nhao nhao đồng ý. Đám người Như Nguyệt Lang càng nghiền ngẫm nhìn Diệp Phàm. Ngươi mua đồ ở lầu ba? Ha ha, nhìn ngươi một lát nữa mất mặt như thế nào, đồ vật ở lầu ba rẻ nhất cũng hơn ngàn điểm Thiên Phủ, ngươi mua nổi?

Trên lầu ba khách hàng cơ bản không phú thì quý, hơn nữa đa số là lấy vật đổi vật. Đồ vật ở nơi này, vàng bạc ở thế tục giới không có chút tác dụng nào. Sau khi đám người đi lên, còn có nhân viên chuyên môn tiếp đãi lễ phép đi tới.

- Hoan nghênh quý khách quang lâm, xin hỏi có thể trợ giúp gì ạ?

Tiếp đãi là một nữ tử áo xanh, dáng dấp khá là xinh đẹp.

- Văn Phượng, Nhã vận, còn có các vị sư muội, các ngươi nhìn trúng cái gì thì nói với ta, ta tính tiền, cả Huân Y sư muội nữa.

Ninh Hồng Trần nghe vậy không khỏi quay người phóng khoáng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)