Đợi đám người Ninh Hồng Trần rời đi, Diệp Tàn có chút hiếu kỳ nói:
- Đại ca, trong đám người này phần lớn đều có thể không hoan nghênh chúng ta.
- Ta biết.
- Đã như vậy, vì sao đại ca lại đáp ứng dứt khoát như vậy?
- Du Nhân tiên cư này ta biết, đồ vật rất đắt, trong đó có không ít nguyên liệu nấu ăn bổ sung nguyên lực cực phẩm, Ninh Hồng Trần nguyện ý mời khách, ta không cho y thể diện thì thật có lỗi với bữa tiệc này.
- …
Diệp Phàm đi Du Nhân tiên cư cũng không thật sự chỉ vì ăn cơm, Thiên thành có đại thương hội Ánh Nguyệt, là phân hội Thiên Hạ thương hội. Vừa vặn Diệp Phàm muốn mua một ít đồ vật hiếm lạ, lại vừa hay lúc Ninh Hồng Trần mời khách, không những có thể thuận tiện đi Thương Hội Ánh Nguyệt một lần, mà còn có thể ăn tối miễn phí, cớ sao không làm.
Đến buổi tối lúc ăn cơm, những người này náo loạn yêu cầu gì, Diệp Phàm cũng không thèm để ý.
Trở lại Tiềm Long Phong, mấy người đi tắm rửa, đổi y phục sạch sẽ. Nếu đi Thiên thành, có rất ít người mặc đồng phục Thiên Phủ đến Thiên thành. Dù sao trên danh nghĩa Thiên thành vẫn thuộc về Thiên Phủ, mà mỗi lần đệ tử Thiên Phủ đi du ngoạn, phương diện hình tượng phi thường gây chú ý. Luôn cảm giác khiến người khác có cảm giác không tự nhiên.
Mặc quần áo xong, đám người trở lại trong tiểu viện. Diệp Quỷ lại mặc một thân đen huyền, tính cách hắn không thích màu sắc quá sáng, nếu không phải ở Thiên Phủ không có cách nào khác, hắn càng muốn mặc trang phục võ tu Diệp Phàm đưa cho hắn.
Diệp Tàn mặc một thân màu trắng, màu có chút giống với trang phục Thiên Phủ, bất quá có thêm chút lộng lẫy.
Đại Lực vẫn mặc một thân quần áo cũ nát, hắn vừa bước ra, liền có chút xấu hổ cúi đầu. Quần áo Diệp Tàn và Diệp Quỷ không tính là quá chói mắt, nhưng tuyệt đối được xem là phi thường lộng lẫy. Dù sao ở Sở quốc tốt xấu gì Diệp Phàm cũng là vương gia, quần áo của họ đương nhiên sẽ không quá kém.
Thân phận Đại Lực là thường dân, thậm chí sinh hoạt túng quẫn đến độ ăn cơm cũng là vấn đề. Thời điểm hắn được thu nhận vào Thiên Phủ, quần áo này đã là dốc hết tất cả trong nhà để làm cho hắn rồi.
Tại Thiên Phủ, tất cả mọi người đều mặc viện phục, nhìn không ra thân phận. Nhưng ở bên ngòai, loại kinh ngạc như thế này hết sức rõ ràng, đây chính là hiện thực. Diệp Tàn nhìn lại biểu tình Đại Lực, lúc này lấy ra một kiện cẩm bào rộng lớn đưa cho hắn.
Buổi yến hội này, kỳ thật cũng là cơ hội để mấy người thế gia công tử khoe khoang. Mặc dù không thích ganh đua so sánh, bất quá nhìn bộ dạng rắm thối của bọn họ rất khó chịu. Đại Lực, ngươi mặc cái này đi.
- A… Cái này, y phục này rất đắt a.
- Không có gì, một bộ y phục thôi, đại ca ta có rất nhiều!
Diệp Tàn đang nói, Huân Y đi ra, ba người Diệp Tàn đều có chút ngẩn ngơ. Bởi vì vấn đề tính cách của Huân Y rất ít ăn mặc. Dù cho trời sinh xinh đẹp không thể che giấu, nhưng cũng không phải loại cảm giác trùng kích thị giác.
Nhưng lần này Huân Y vừa bước ra, Diệp Tàn và Diệp Quỷ tâm tính lạnh lùng cũng có chút trùng kích, một thân khinh sam màu trắng. Mái tóc đen dài thả bên hông, trên khuôn mặt tuyệt mỹ điểm trang sức bằng vàng, tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Lần này Huân Y cố ý ăn mặc tỉ mỉ. Sau khi cảm giác khó chịu khi giết người bị nàng cưỡng ép đè xuống, tiếp đó nàng nghĩ đến buổi tối tại tửu lâu, muốn để những người khác hâm mộ Diệp Phàm.
Dù cho nàng không phải nữ nhân của Diệp Phàm, nhưng một người theo đuổi nam nhân này, càng mỹ lệ không phải càng tốt sao?
- Huân Y, ngươi chưng diện thật là đẹp mắt!
Đại Lực thành thành thật thật thốt lên, Huân Y nghe vậy sắc mặt lập tức ửng đỏ ngại ngùng, bất giác tìm kiếm thân ảnh Diệp Phàm.
- Đại ca còn ở trong phòng, vẫn còn chưa ra!
Diệp Tàn có chút buồn cười nói, so với Bắc Cung Tuyết, Diệp Tàn cảm thấy Huân Y xứng với đại ca hơn. Chí ít nữ nhân này đều đặt tất cả tâm tư lên người đại ca, cũng không dễ dàng bị người khác chỉ đạo tư tưởng.
Chi!
Cửa phòng mở ra, một đám người không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh. Thấy một nam tử thân mang cẩm bào hoa lệ đang mỉm cười đi ra. Bên hông đeo một thanh trường kiếm, trên trường kiếm gắn một viên bảo ngọc phát ra ánh sáng dìu dịu.
Trên mặt là nét tuấn dật nho nhã cùng một tia phóng đãng không trói buộc, trong tay cầm một cái quạt xếp, bộ dáng một thế gia công tử.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ mặt không có chút nào kinh ngạc, trước đó ở Sở quốc, Diệp Phàm đi dạo kỹ viện chính là cái bộ dạng thế này, nói như thế nào đây, hai chữ, phong tao!
Nhưng Huân Y và Đại Lực kinh động như gặp phải thiên nhân, ai có thể tưởng tượng được công tử thế gia phong độ nhẹ nhàng trước mắt lại là Diệp Phàm cường hoành thần bí, tu luyện bất kể ngày đêm kia chứ?
Khí thế cả hai khác biệt quá lớn!
Một thân quần áo vô cùng lộng lẫy, còn có đường vân Thanh Long, mang theo một tia cao quý và tôn nghiêm, lại lộ ra một tia thiếu niên phóng đãng không trói buộc.
Khí tức mâu thuẫn như thế lại tập trung trên một người, khiến cho người ta khó mà coi nhẹ thiếu niên này.
Diệp Phàm đảo mắt nhìn Huân Y một chút, không ngờ hôm nay Huân Y ăn mặc mỹ lệ như vậy, phảng phất có thể khiến bất kỳ nam nhi nào thấy cũng xiêu lòng.
Đều nói người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên trang. Nhưng đúng là không giả, Huân Y đổi một thân quần áo, thay trang phục của mình một chút, vậy mà đẹp đến mức kinh tâm động phách như vậy.
- Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng. Thánh nhân thơ Lý Thái Bạch, chính là muốn nói loại nữ tữ xinh đẹp như ngươi a.
Diệp Phàm nói khẽ, ca ngợi không chút keo kiệt. Lúc này Huân Y lộ ra một tia mừng rỡ, tràn đầy ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm. Hôm nay trang phục Diệp Phàm cho Huân Y một loại cảm giác đặc biệt, không biết vì sao, nàng cảm thấy Diệp Phàm càng đẹp trai hơn.
Không chỉ vậy, luận về phương diện tài hoa, Đại Lực cũng chỉ thốt lên lời khen nàng đẹp mắt, Diệp Phàm lại dùng thơ ca của thánh nhân Lý Thái Bạch. Thực sự là …. thật có tài.
Ưa thích một người chính là như vậy. Hắn làm cái gì cũng tốt, kỳ thực bất luận là Diệp Phàm hay là Đại Lực, cũng đều xuất phát từ nội tâm ca ngợi nàng, nhưng Huân Y vẫn cảm thấy lời Diệp Phàm dễ nghe hơn, hoặc có lẽ là, ca ngợi của Diệp Phàm đối với nàng mà nói chính là lời ca ngợi của cả thế giới này.
- Diệp Phàm, trong thế tục rốt cuộc ngươi có thân phận gì?
Đại Lực có chút ngu ngơ nói, do hắn không có cách nào coi Diệp Phàm trước mắt này cùng Diệp Phàm sát phạt sâu không lường được kia là cùng một người.
- Vương gia!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói, hắn đối với loại hư vinh này không phải đặc biệt để ý. Bất quá hắn cũng chính là vương gia, không cần thiết phải che giấu, cũng không nhất định tối nay phải bày ra vẻ nghèo khó để bị nhục nhã trên yến hội. Sau đó phi thường tiêu sái đánh vào mặt người khác.
Loại chuyện này Diệp Phàm không làm được. Tại Thiên Phủ, hắn là một đệ tử nhất tinh, nhưng ở bên ngoài, hắn lại là vương gia Sở quốc. Dù thân phận gì, hắn làm sự tình gì, cũng không cần tận lực hạ thấp, cũng không cần giả heo ăn thịt hổ.
- Vương gia?
Đại Lực nghe vậy không khỏi ngây tại chỗ. Đệ tử Thiên Phủ không ít thế gia gia chủ thân phận cao hơn so với vương triều. Nhưng cùng một vương triều vương gia cũng không có biện pháp so sánh. Đương nhiên, Thiên Phủ cũng có rất nhiều đệ tử là hoàng tử công chúa.
Chân chính ra bên ngoài, thân phận kỳ thật là phi thường lớn, cũng tỷ như Diệp Phàm, tùy thời có thể yêu cầu Bắc Cung Hàn Tiêu và cảnh hộ vệ Cương Thể. Đây chính là tác dụng của quyền năng.