- Trận chiến này, chúng ta thua tâm phục khẩu phục!
Đinh Xuân Thu cao giọng nói, trong đôi mắt không còn sự khinh bỉ nữa. Hôm nay, tài năng của Diệp Phàm quả thật đã làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.
Cuối bữa tiệc, Diệp Phàm cầm ba tờ ngân phiếu ngàn vạn tiền trang về nhà.
Trong phủ Bắc Cung Thanh Sơn.
- Ôi, tam ca, không phải đã nói đêm nay sẽ làm tên khốn kiếp kia mất mặt, bắt hắn hủy bỏ tư cách làm sư phụ ta à? Sao còn để hắn thắng ba ngàn vạn trở về vậy? Bản công chúa tức chết rồi.
Bắc Cung Tuyết bĩu môi nói.
Bắc Cung Thanh Sơn nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ:
- Diệp Phàm này quả thật có chút năng lực. Ôi, tam ca cũng không có cách nào, ngay cả Thượng Quan Phi Độ cũng bị hắn đánh bại.
- Cái gì? Ta thấy hắn chẳng qua gặp may thôi. Thượng Quan Phi Độ tất nhiên đã xem nhẹ hắn.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy, tức giận nói.
- Được rồi, được rồi, chuyện này chỉ có thể tạm thời kết thúc ở đây thôi. Nếu muội cảm thấy khó chịu , chờ tới lúc hắn làm sư phụ của muội, muội cố gắng gây khó dễ là được rồi. Đến lúc đó, hắn tất nhiên sẽ biết khó mà lui. Tam ca còn có việc, tối nay muội nghỉ lại trong phủ của tam ca đi.
Bắc Cung Thanh Sơn cao giọng nói, đồng thời trong mắt lóe sáng. Bữa tiệc gì đó hoàn toàn là vì Bắc Cung Tuyết, cuộc sống về đêm của hắn lúc này mới bắt đầu.
- Đã muốn thế này, ngươi còn có thể có chuyện gì chứ?
- Đương nhiên là chuyện lớn rồi. Ta đi tu hành!
- Tu hành gì?
- Phép am dương hòa hợp. Muội chỉ là con nhóc con, biết cái gì chứ!
- Thì ra là đi dạo kỹ viện, có ai không biết chứ? Muội mặc kệ, muội cũng muốn đi!
Lúc này, Bắc Cung Tuyết bướng bỉnh nói.
- Muội làm sao có thể đi tới nơi đó được? Càn quấy. Nếu muội không nghe lời, ngày mai ta sẽ nói với phụ hoàng.
Lúc này, Bắc Cung Thanh Sơn mắng, phân phó hạ nhân đưa Bắc Cung Tuyết trở về, bản thân lại đi ra ngoài phủ.
Bắc Cung Tuyết phồng má, mất hứng, buồn bực quay vào trong phòng, đổi mắt to linh hoạt đảo quanh một vòng, sau đó rón rén đi ra ngoài.
Rất nhanh, một thư sinh cực kỳ tuấn tú, trắng trẻo, tay cầm quạt xếp bước ra khỏi phủ của tam hoàng tử, trên khóe miệng có một hàng ria mép, trên người mặc trường bào nho sinh màu trắng, trông rất bắt mắt.
...
Trở lại Mặc Vương Phủ.
Diệp Quỷ cùng Diệp Tàn còn đang tập võ. Lúc này, Diệp Phàm bảo hai người nghỉ ngơi.
- Ban đêm hai người cùng đi dạo chơi chợ đêm với ta được không?
Diệp Phàm cười nói, trên gương mặt mỉm cười ôn hòa, trông có chút nho nhã.
Diệp Tàn ngồi xuống, nói:
- Ngày bình thường chưa từng thấy đại ca ra ngoài vào ban đêm, sao hôm nay lại đột nhiên có ý định này? Thật khiến ta kinh ngạc đấy.
- Đại ca, muộn thế này, ngoại trừ thanh lâu và sòng bạc đã chẳng còn nơi nào khác kinh doanh nữa. Chợ đêm có gì hay để đi dạo chứ?
Diệp Quỷ nói, tay ôm trường kiếm ở trước ngực.
Diệp Phàm thấy dáng vẻ hai người như vậy, không khỏi lắc đầu:
- Tam đệ, con người sống không thể chỉ có võ, còn có rất nhiều chuyện thú vị khác. Đêm nay ta sẽ dẫn ngươi đi dạo thanh lâu, cho ngươi được ăn mặn.
- Đại ca đừng trêu tam đệ, ngươi nhìn hắn như vậy, ngươi bảo hắn giết người còn hơn là bảo hắn đi dạo kỹ viện.
Diệp Tàn nghe vậy, cười nói.
- Theo ta thấy, chắc đại ca có chuyện khác. Đi thôi tam đệ, chúng ta đi thay quần áo.
Hắn nói xong, dẫn Diệp Quỷ trở về tiểu viện của hai người.
Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng của hai huynh đệ, tự mình rót một chén trà xanh, nhấp một hớp, cười nói:
- Một chén trà xanh thế nào mới thơm ngọt bao nhiêu.
Sau nửa canh giờ.
Mặc Vương Phủ, Diệp Phàm đã thay cẩm bào, bên hông treo ngọc bội, trong tay cầm một cái quạt xếp. Quạt xếp mở ra, lộ ra một bức tranh sơn thủy, phía trên bức tranh sơn thủy còn có bốn chữ lớn: Ta là vương gia!
Không thể không nói, Diệp Phàm ăn mặc thế này, có thể nói là cực kì khoa trương, so với Diệp Phàm kiếp trước đôn hậu ít nói, hoàn toàn là hai thái cực.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, sau hai đời dung hợp, tính cách Diệp Phàm cũng dần thay đổi. Có lẽ theo bản năng hình thành tính cách mà kiếp trước chán ghét, kiếp này, tính tình của hắn hoàn toàn ngược lại.
Hoặc phách lối, hoặc tàn nhẫn, hoặc hào hùng, hoặc nho nhã, hắn như một diễn viên, đang đóng vai người khác hắn, làm cho không ai có thể nắm bắt. Nhưng còn bản thân hắn kiếp trước gặp cảnh mẫu thân chết đi, bị sỉ nhục, Đường Linh phản bội, đã bị hắn hoàn toàn khóa lại ở sâu trong lòng.
Đôn hậu, bất luận là ai cũng không có cách nào nhìn thấy hai chữ này trên người hắn. Nhưng lúc hắn đối đãi với người thân và huynh đệ của mình, lại chân thành vô tư.
Không thích nói chuyện, kết quả bị người ta ứng hiếp, sỉ nhục, hắn thèm vào!
Diệp Phàm bây giờ đã sớm thoát khỏi cái bóng của kiếp trước. Hắn muốn sống ra một bản thân mới. Hắn không phải hơn ba trăm tuổi, hắn là mười bảy tuổi. Điều hắn muốn làm là hưởng thụ cuộc sống mới, bù đắp cho những tiếc nuối trước kia.
Ví dụ như... Đi dạo kỹ viện...
Đây là lý do người nào đó đi dạo kỹ viện...
Trong Hoàng Đô có một thanh lâu rất cao, Văn Hương Thức Nhân.
Chủ của Văn Hương Thức Nhân tên là Lý Hương Ngữ, ngoài mặt kinh doanh thanh lâu nhưng thật ra có quan hệ với cả hai bên hắc bạch, sau lưng còn có Thiên Hạ Thương Hội nổi danh thiên hạ.
Thiên Hạ Thương Hội nửa chính nửa tà. Chỉ cần cho bọn họ tiền, bọn họ có thể làm bất kỳ chuyện gì, bao gồm ám sát, vệ sĩ, chế tạo binh khí, buôn bán dược thảo.
Trong thương hội, lính đánh thuê không dưới mấy vạn người, trải dài khắp Đông Linh Cảnh, cho dù là sáu đại vương triều cũng phải cung kính với thương hội. Đời trước, Diệp Phàm đạt tới thực lực Siêu Phàm cảnh, mới tiếp xúc được với thế lực này.
Diệp Quỷ và Diệp Tàn mặc chiến bào. Diệp Tàn chỉ có một tay, ngươi bảo hắn mặc áo bào gấm, hắn còn thật sự không quen. Về phần Diệp Quỷ, có lẽ giống như tính cách của hắn vậy, hắn chỉ thích mặc chiến bào màu đen, cả ngày đanh mặt lại, dáng vẻ xa cách.
Diệp Phàm vừa đẫn theo hai người này đến Văn Hương Thức Nhân đã hối hận. Những nữ tử xinh đẹp kia nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Diệp Quỷ, căn bản không dám tới gần.
- Khụ, tam đệ à, đến đây phải thả lỏng người đi. Ngươi nhìn những mỹ nhân như hoa như ngọc kia, hoàn toàn không động tâm sao?
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
Diệp Quỷ nghe vậy lạnh lùng lắc đầu:
- Ở trong mắt ta chỉ có sự khác biệt giữa người chết và người sống, không phân ra nam nhân và nữ nhân.
Diệp Phàm và Diệp Tàn lập tức che trán. Thôi, bản thân hắn cũng không phải tới chơi gái.
Tâm trạng Bắc Cung Thanh Sơn thật sự không tệ. Tối nay có lẽ sẽ được Hồng Hoa Đán Lạc Hinh làm bạn trong vũ hội.
Nếu có thể được nữ tử xinh đẹp nghiêng nước nghiên thành như vậy ưu ái, yêu thương, cũng không uổng công hắn đặc biệt tới đây một chuyến.
Tuy Bắc Cung Thanh Sơn là hoàng tử nhưng chưa bao giờ làm chuyện cưỡng đoạt nữ tử, cũng chưa từng lấy thế đè người. Cho dù hắn phong lưu, cũng chỉ dựa vào thủ đoạn đàng hoàng để lấy được sự yêu mến của nữ tử.
Lạc Hinh này là mỹ nữ nổi tiếng ở Hoàng Đô, mặc dù ở nơi phong hoa tuyết nguyệt nhưng vẫn giữ tấm thân trong sạch, rất nhiều thanh niên tài tuấn ở Hoàng Đô si mê nàng.
Vì có thể nhìn thấy kỹ thuật nhảy mê người của Lạc Hinh, Bắc Cung Thanh Sơn cố ý tìm tới chỗ gần sân khấu. Bên cạnh hắn còn có mấy hộ vệ. Lúc này, trên bàn đã bày sẵn, đồ ăn ngon, rượu ngon. Ở nơi phong hoa tuyết nguyệt này, hưởng thụ như vậy cũng là chuyện tốt.
Hắn lại không biết, có một bóng người tuyệt đẹp đang ở nơi khác nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt tàn bạo.