Mà giờ khắc này, Huân Y đã động sát tâm, muốn vì vài chỗ tốt mà mất mạng, không phải không đáng giá.
Bất quá thực lực của Huân Y hẳn không thể giết người trong nháy mắt. Huống chi hắn cũng là thích khách, nghĩ đến đây, hắn lắc đầu:
- Mời!
Huân Y nghe vậy cũng không tiếp tục nhiều lời, cắn chặt hai hàm răng, tiếp đó khí thế cả người vô cùng khủng bố, bạo liệt nguyên lực. Tiếp theo kéo căng cung.
Dưới chân nam tử kia hiện ra huyễn ảnh liên tiếp, thiểm điện đột tiến, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn, nhưng sau một khắc, cung tiễn Huân Y bắn ra.
Cửu Tinh Liên Châu võ kỹ thiên giai sơ cấp!
Chín mũi tên liên tục bắn ra, trực tiếp biến thành một đường thẳng, tốc độ còn nhanh hơn so với thiểm điện đột tiến của nam tử nho nhã kia. Lập tức, tiếng nổ vang liên tiếp vang lên, tiếp theo thân hình nam tử dừng lại, nơi trung tâm trái tim, một cái miệng hố xuất hiện, chín vũ tiễn trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn bắn ra bên ngoài, nếu không phải là có trưởng lão ngăn cản kịp thời mũi tên bay vụt qua, không ít đệ tử phía dưới đều gặp nạn.
Lập tức, tất cả mọi người hít sâu một hơi, tốc độ vừa rồi, lực công kích đó, so với lúc Huân Y và Vương Văn Phượng chiến đấu còn khủng bố hơn. Nữ tử này một khi quyết định giết người, vậy mà trình độ lại mạnh đến như vậy.
Đây là tiểu Huân Y nhu nhược sao, sắc mặt đám người phía dưới trắng bệch.
Uy lực Thiên giai công pháp, há lại như vậy, tác chiến chính diện, đối với Diệp Tàn hay Huân Y đều quá sức, huống chi là những thiên tài thông thường này.
Này làm sao đánh a, tài nguyên Tôn Thái cho không đủ để bọn họ đi liều mạng, vô luận là Diệp Phàm, Diệp Tàn hay là Huân Y, đều biểu hiện sức chiến đấu đáng sợ, chí ít là bọn họ đều dùng một chiêu chí mạng.
Không ít người khiêu chiến có chút hối hận, hung danh Diệp Phàm bọn họ cũng đã nghe thấy, ngay trước mặt Thiên Phủ, chém chết đám người Tiêu Vân, Trầm Vân Trừng. Mạng người trong mắt hắn, thật sự không tính là gì.
Hiện tại Huân Y cũng bắt đầu hạ sát thủ, hiển nhiên nếu bọn họ muốn xa luân chiến, mấy người Diệp Phàm cũng không bận tâm tình nghĩa đồng môn.
Dương Thương lẳng lặng đứng phía trên nhìn ba người ở dưới, động tác của Tôn Thái hắn biết rõ, nhưng cũng không ngăn cản, có một số việc, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nhưng lúc này mới qua không bao lâu, đã có ba đệ tử chết, mà ba đệ tử này đều là thiên tài khó có được.
Muốn tiếp tục khiêu chiến, chỉ sợ sẽ tiếp tục có người chết.
Nghĩ như vậy, Dương Thương cao giọng nói:
- Nếu như không muốn tiếp tục khiêu chiến, bản thân có quyền từ bỏ!
Đông đảo đệ tử khiêu chiến nghe vậy mới thở phào một hơi, bắt đầu nhao nhao từ bỏ quyền, uy thế ba người Diệp Phàm quá mức đáng sợ, cuối cùng chỉ có ba người không từ bỏ quyền là Chiêm Phong, Ngô Việt, Tiền Thâu!
Ba người này có hi vọng đạt thắng lợi, bọn họ không có khả năng tùy tiện bị dọa lùi. Trận cuối cùng, Diệp Phàm, Diệp Tàn, Huân Y nhanh chóng thăng cấp, ba người kịp thời nhận thua, miễn bị giết chết.
Đương nhiên, chủ yếu là cuối cùng chỉ còn có ba người, sát ý của ba người Diệp Phàm cũng giảm bớt không ít.
Cuối cùng xác định được ba mươi người tham gia Tứ phủ võ hội, tổng cộng ba mươi người phân thành sáu đội, đến Tứ phủ võ hội, tất cả giao đấu đều có quan hệ với đội ngũ.
Phân đội như thế nào, trước mắt sẽ do đệ tử tam tinh Ninh Hồng Trần quyết định. Đệ tử nhất tinh và nhị tinh đến ngày mai thi tuyển đội trưởng, phân quyết chọn ra đội trưởng đệ tử nhất tinh, đội trưởng đệ tử nhị tinh. Đội trưởng đệ tử nhị tinh cùng đội trưởng đệ tử nhất tinh thi đấu đội trưởng khu hỗn hợp.
Đội ngũ đệ tử nhất tinh do đội trưởng nhất tinh quyết định, đội ngũ đệ tử nhị tinh do đội trưởng nhị tinh lựa chọn, đội ngũ khu thi đấu hỗn hợp có đội trưởng khu thi đấu hỗn hợp quyết định. Ninh Hồng Trần xem như thủ lĩnh đội, có quyền lực được nghi vấn.
Vốn cho rằng thi đấu khiêu chiến phi thường đặc sắc lại kết thúc đơn giản như vậy, ngược lại có không ít đệ tử có chút kinh ngạc. Bất quá suy nghĩ máu tươi trên người Diệp Tàn một chút, đám người có chút không rét mà run, đệ tử Tiềm Long Phong thực sự hung ác a!
Khiến cho đám người mong đợi nhất vẫn là thi tuyển đội trưởng. Đây chính là chọn ra người mạnh nhất trong đệ tử nhất tinh, người mạnh nhất trong đệ tử nhị tinh, người mạnh nhất trong hỗn hợp đệ tử nhất tinh và nhị tinh.
Như đám người Vệ Linh, Đao Phỉ, đều là người bon chen, bình thường tất cả mọi người ai cũng cho là mình mạnh nhất, không ai phục ai, đến ngày mai liền có thể xem thực hư.
- Mạnh nhất nhất định phải là nữ thần Vệ Linh, những người khác đều là cặn bã!
- Cái rắm, tâm nhãn võ đạo của Đao Phỉ là nói đùa sao? Thanh danh Vệ Linh qủa thật không tệ, nhưng cũng đều do đệ tử Linh Phong các ngươi mèo khen mèo dài đuôi mà thôi!
- Được rồi được rồi, đừng có lừa mình dối người, nữ thần Tuyết Nhi của ta còn chưa lên tiếng đây, thiên tư mạnh nhất, Nhập Cương cảnh tứ trọng, hỏi các ngươi có sợ hay không?
- Sợ cái quỷ, thiên tư tốt thì làm được gì, Tiềm Long Phong thiên tư không tốt, tất cả năm người lấy được tư cách tham dự Tứ phủ, cái này nói thế nào?
- Ngươi muốn là nói như vậy, ta cảm thấy không chừng Diệp Quỷ có thể bạo lãnh lấy được đệ nhất.
- Cái này coi như xong, xác thực Diệp Quỷ không kém, nhưng nói thật, so với Vệ Linh bọn họ, còn kém hơn một bậc, tên tuổi lục đại thiên tài không phải nói không.
Đám người ta một câu ngươi một câu, Phượng Minh Phong cơ bản là duy trì Sở Luyến Nguyệt, Linh Phong ủng hộ Vệ Linh, Thiên Phong không ai có thể hơn Đao Phỉ, những cái khác thì đung đưa phải trái, ví như Diệp Phàm, cũng có không ít người ủng hộ.
Sắc mặt Huân Y yếu ớt, đây là lần đầu tiên nàng giết người. Dù cho nàng tận lực ép bản thân phải tiếp thu, thế nhưng nàng vẫn không có cách nào nhẫn nhịn.
Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ Huân Y, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Làm quen được thì tốt, ngươi xem trên người nhị đệ nhiều máu như vậy, lông mày cũng không nhíu một cái.
Diệp Tàn nghe vậy có chút im lặng, sở dĩ hắn giết người cuồng bạo như vậy đương nhiên là do Diệp Phàm chỉ thị. Mục tiêu của bọn họ chính là vì muốn kích thích Huân Y.
Chưa nói dứt lời, Huân Y càng không nhịn được buồn nôn, mấy người lộ ra một nụ cười.
Tốc độ đám người Diệp Phàm không nhanh, vì để cho Huân Y thích ứng, mấy người chậm rãi tiến về Tiềm Long Phong, trên đường có không ít đệ tử thiện ý chào hỏi, cũng không ít nữ đệ tử liếc mắt về phía mấy người Diệp Phàm.
- Diệp Phàm!
Một âm thanh vang lên, lúc này mấy người Diệp Phàm dừng lại, chỉ thấy Ninh Hồng Trần mang theo Bắc Cung Tuyết, Đao Phỉ và một đám đệ tử thăng cấp đi tới:
- Vừa mới kết thúc thi đấu ta liền đi tìm ngươi, phát hiện các ngươi đã rời đi cho nên đuổi theo.
Ninh Hồng Trần lộ ta một tia ôn hòa cao giọng nói.
Diệp Phàm nghe vậy mờ mịt khẽ nhíu mày, hắn khó chịu với Ninh Hồng Trần biểu hiện rõ ràng trên mặt, hiển nhiên là hắn cũng không thèm che giấu, đối với loại người này, không có ý tứ lá mặt lá trái, đương nhiên, làm người phép lịch sự cơ bản vẫn phải có.
- Ninh sư huynh? Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?
Diệp Phàm đánh giá đám người một chút sau đó lễ phép mỉm cười nói.
- Đã xác định ba mươi người chúng ta đi tham gia võ hội, hôm nay thời gian vẫn còn sớm, buổi tối ta làm chủ, chúng ta đi du khách tiên cư Thiên Thành tụ họp một chút. Đến Tứ phủ võ hội, mặc kệ ân oán giữa chúng ta là gì, đều nên vứt sang một bên để đồng tâm hiệp lực.
Ninh Hồng Trần cười nói.
Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, đám người Đao Phỉ kỳ quái nhìn Diệp Phàm. Diệp Phàm đối với Ninh Hồng Trần vẫn luôn không giả bộ, lần này lại đáp ứng dứt khoát như vậy, hơn nữa còn lộ vẻ tươi cười, mặc dù cái nụ cười này…. Khiến người ta thấy có chút không có ý tốt.