Vô Địch Thiên Đế

Chương 207: Nhằm vào

Chương Trước Chương Tiếp

Quá đẹp rồi, hai quyền này của Diệp Tàn, quả thực bá đạo, hoàn toàn nghiền ép không giảng đạo lý, căn bản là không cùng một cấp độ.

- Ai còn dám nói Tiềm Long Phong là phế phẩm phong, cái này dữ dội đến rối tinh rối mù a.

- Cảm giác giống như thực lực Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã vượt qua trình độ thập đại tuyển thủ hạt giống. Chỉ sợ có thể đồng thời đánh với mấy tên.

- Tiềm Long Phong lần này vô địch!

Không ít người nhao nhao cảm thán. Một điều rất rõ ràng đánh vào khí thế của võ phong, quả thực là toàn bộ đều có thể lấy tư cách người ứng cử, cái này khiến võ phong chơi thế nào?

Tử Tâm tuyên bố Diệp Tàn thắng lợi, Triệu Linh Nhiên có chút miễn cưỡng đứng lên, trong đôi mắt đẹp ngốc trệ nhìn Diệp Tàn, làm sao có thể mạnh như vậy, hắn không phải là tu sĩ phế phẩm sao? Tại sao lại mạnh như vậy?

Diệp Phàm, Diệp Quỷ, Diệp Tàn, bọn họ tại sao luôn luôn làm cho không người nào có thể đoán trước được!

Trên đài, Thượng Quan Thính Vũ lộ ra một tia phức tạp, mặc kệ ba người Diệp Phàm tương lai như thế nào, chít ít trong giờ phút này bọn họ cho thấy hào quang bản thân mình.

Khu đấu trường thứ mười rất nhanh kết thúc, ngày mai sẽ diễn ra vòng thi đấu khiêu chiến. Tất cả đệ tử đều giải tán, nhưng đám người nghị luận vẫn chưa dừng lại. Trong đó nhiều nhất là Tiềm Long Phong, dù sao năm người Tiềm Long Phong đều thăng cấp, đối với đám người chấn động quá lớn.

- Các ngươi nói Diệp Tàn và Diệp Quỷ ai mạnh hơn?

- Diệp Quỷ đi, nói thật, ta cảm thấy Diệp Quỷ tuyệt đối có thể khiêu chiến với đám người Vệ Linh, kiếm của hắn thật là đáng sợ!

Ta cảm thấy là Diệp Tàn, đao của hắn còn chưa ra khỏi vỏ, lại có thể đánh bại một trong thập đại tuyển thủ Triệu Linh Nhiên, ta chỉ có thể nói, quá ngang ngược.

Thập đại tuyển thủ cũng có người mạnh kẻ yếu, sau thi đấu khu so với bản thân lúc trước thi đấu khu đã yếu không ít. Ta cảm thấy là Triệu Quang Địch và Triệu Linh Nhiên quá yếu, Diệp Quỷ và Diệp Tàn mới có thể đánh bại dễ dàng như thế.

- Cắt, ngươi có năng lực ngươi lên.

- Không nói trước cái này, ngày mai thi đấu khiêu chiến, ta cảm thấy Tiềm Long Phong tuyệt đối nhận nhiều khiêu chiến nhất. Nhất là Huân Y, sợ là 80% người đều khiêu chiến nàng, đến lúc đó, xa luân chiến đủ để khiến cho nàng mệt chết. Lại nói, muốn gặp được thích khách, thì càng không chơi được.

- Đúng vậy, dù sao ý Tôn Thái trưởng lão đã rất rõ ràng, nếu là ta, ta cũng sẽ khiêu chiến Huân Y.

....

Tiềm Long Phong, trong đại viện Diệp Phàm, toàn bộ sáu người Tiềm Long Phong vây tại một chỗ dùng cơm tối.

- Huân Y, ngày mai đối với ngươi mà nói là một trận ác chiến, nếu như ngươi hạ thủ lưu tình, Thiên Dực cung sẽ phải chắp tay nhường cho người khác.

Diệp Phàm đột nhiên nói.

Huân Y nghe vậy không khỏi sững sờ, ngược lại có chút không biết làm thế nào, Thiên Dực cung đối với nàng mà nói giống như trọng yếu của sinh mệnh, chắp tay nhường cho người khác, nàng làm sao bỏ được.

- Diệp Phàm, ta nên làm gì?

Huân Y có chút bối rối.

- Giết người, bắt đầu từ Chiến giả đầu tiên, mỗi một mũi tên của ngươi đều có mục tiêu giết người, chỉ có như vậy, người khác mới sợ hãi, mới có thể bỏ ý nghĩ xa luân chiến. Không chỉ ngươi, ta, nhị đệ, tam đệ, Đại Lực, đối với tất cả người khiêu chiến, bất kể là ai, đều có thể giết liền giết.

- Cái gì? Giết người? Bọn họ đều là đồng môn huynh đệ, như vậy không tốt đâu!

Huân Y nghe vậy không khỏi kinh hãi, Bạch Khinh Ngữ cũng có chút rung động nhìn Diệp Phàm. Nàng vẫn cho rằng Diệp Phàm là người có năng lực mạnh nhưng người trẻ tuổi tính cách ôn hòa. Thế nhưng giờ phút này, hai chữ giết người trong miệng hắn, vậy mà bình thản giống như uống nước.

- Không giết người, ngươi đến vũ khí cũng không gánh được. Ngươi nên hiểu rõ, Thiên Dực cung chính là mệnh của ngươi, người khác đòi mạng ngươi, ngươi còn muốn hạ thủ lưu tình sao?

Diệp Phàm lắc đầu:

- Đây là học phủ, một ngày nào đó chúng ta sẽ đi ra ngoài, nhân từ chỉ làm liên lụy bản thân, cũng sẽ liên lụy đồng đội mình.

- Ngày mai đối với ngươi và Đại Lực mà nói, là một lần khảo nghiệm, giết người, là quá trình mà mỗi võ tu đều phải trải qua.

Huân Y và Đại Lực nghe vậy sắc mặt đều có chút tái nhợt. Bọn họ từng giết qua linh thú, cũng từng giết qua hung thú, nhưng vẫn chưa từng giết người. Dù cho giết người là việc mỗi võ tu đều phải bước qua, nhưng muốn vượt qua, bọn họ cần cả một quá trình.

Diệp Phàm không an ủi nhiều, phương diện này bản thân hai người bọn họ phải tự mình vượt qua, không ai có thể trợ giúp được.

- Diệp Phàm, nhìn ngươi nói hai từ giết người đơn giản như vậy, ngươi cũng chỉ là một tiểu hài tử mười tám tuổi, thật giống như đồ tể!

Bạch Khinh Ngữ có chút bất đắc dĩ nói.

- Ta mười bốn tuổi đã bắt đầu giết người, năm ngoái ta đã đồ sát cả gia tộc mình. Ngươi thấy hai từ giết người với ta mà nói, rất khó sao?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi hỏi ngược lại, Bạch Khinh Ngữ và Huân Y, Đại Lực lập tức ngây tại chỗ. Đồ sát cả gia tộc? Lập tức, ba người liền có cảm giác không rét mà run.

Bọn họ chưa bao giờ hiểu rõ Diệp Phàm. Theo bọn hắn nghĩ, Diệp Phàm vẫn luôn phi thường ôn hòa, tính tình rất tốt, thời điểm then chốt phi thường đáng tin, không gì làm không được, hắn vậy mà là một đao phủ.

Diệp Phàm cũng không giải thích nhiều, Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng vô cùng bình tĩnh. Mỗi cá nhân hoàn cảnh sinh sống không giống nhau, tư tưởng mỗi người không giống nhau, đối với hai người bọn họ mà nói, một người đồ sát gia tộc của mình, là một ác ma.

Ngày thứ hai đến.

Ngô Hoa bay thẳng đến trên đài cao, khóe miệng lộ ra nụ cười, cao giọng nói:

- Nhìn trạng thái chư vị hôm nay đều rất tốt, cũng đến thời điểm xác định nhân tuyển cuối cùng, quy tắc thi đấu khiêu chiến rất đơn giản. Cứ ba mươi người phân biệt ở một bên lôi đài, những nhân tuyển khác chọn khiêu chiến, người thắng lợi, thay thế vị trí đài chủ.

- Mỗi người chỉ có cơ hội khiêu chiến một lần. Tất cả các ngươi phải suy nghĩ kỹ trước khi phát động khiêu chiến.

Nói xong, dưới sự ra hiệu của Ngô Hoa, đám người Diệp Phàm bước vào vị trí lôi đài của mình. Diệp Phàm tất nhiên là lôi đài số tám ở nhất tinh đấu trường, Diệp Quỷ số chín, cứ thế mà suy ra.

Đợi tất cả mọi người đứng lại, Ngô Hoa cao giọng nói:

- Tốt, những người khác muốn lựa chọn người khiêu chiến nào thì xếp hàng dưới lôi đài của người đó.

Gần bốn mươi người khiêu chiến bắt đầu tìm tới vị trí của mình, phía dưới Huân Y có mười ba người.

Nói một cách khác, toàn bộ đệ tử nhị tinh lựa chọn khiêu chiến Huân Y. Sắc mặt Diệp Phàm có chút khó coi nhìn về phía Tôn Thái, Tôn Thái cảm nhận được ánh mắt của hắn, khóe mắt lộ ra một tia ý cười dị dạng.

Tất cả đệ tử nhị tinh đều khiêu chiến Huân Y, nói bên trong không có thủ đoạn của Tôn Thái, Diệp Phàm tuyệt đối không tin.

Bên dưới Diệp Phàm vậy mà một nửa đệ tử nhất tinh khiêu chiến hắn, một nửa khiêu chiến Diệp Tàn.

Một màn này khiến cho không ít đệ tử ngây ngốc tại chỗ, đây là tình huống gì? Diệp Phàm và Diệp Tàn nhìn thế nào cũng không giống là yếu nhất, làm sao lại có nhiều người như vậy đến khiêu chiến bọn họ.

Nhằm vào, tuyệt đối là nhằm vào Tiềm Long Phong. Ý nghĩ của Tôn Thái chính là muốn sàng lọc Huân Y, Diệp Phàm, Diệp Tàn xuống dưới. Kể từ đó, không chỉ có được Thiên Dực cung dễ như trở bàn tay, Tiềm Long Phong cũng sẽ bị thủ tiêu.

Diệp Phàm nhìn những người không có ý tốt khiêu chiến ở phía dưới. Trong những người này, có không ít người có thực lực hắc mã mạnh mẽ, tỷ như đám người Chiêm Phong, Ngô Việt, Tiền Thâu.

- Huân Y, ngươi muốn vĩnh viễn làm một phế vật sao, hôm nay ngươi muốn đột phá bản thân sao. Diệp Phàm ta có thể giúp một người không cam lòng làm người bình thường, nhưng tuyệt đối sẽ không trợ giúp một phế vật chân chính.

Diệp Phàm đột nhiên cao giọng nói, thanh âm có chút chói tai, lại làm cho Huân Y đang không ngừng lung lay nhiều thêm một tia khủng hoảng. Ý tứ Diệp Phàm rất rõ ràng, nếu như hôm nay bản thân Huân Y nhân từ, vậy đến một ngày, nàng nên thành thành thật thật làm một phế vật, Diệp Phàm sẽ không cho nàng bất kỳ trợ giúp nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)