Lần này Diệp Phàm không mở miệng trào phúng Trầm Lạc Lạc, người khác cho hắn tôn trọng, hắn cũng không phải loại chủ động vũ nhục người khác.
- Chủy thủ của ngươi rất không tệ!
Diệp Phàm ôn hòa nói, ngay sau đó thu hồi chủy thủ của chính mình, chậm rãi đi đến một bên, lập tức, dưới đài không ít đệ tử đều hoan hô, một đệ tử của Tiềm Long phong, vậy mà một kích đánh bại thập đại tuyển thủ hạt giống, hơn nữa còn ở lĩnh vực người khác am hiểu nhất.
Hắc mã này cũng có chút quá đáng rồi!
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự ủng hộ của phần lớn đệ tử đối với Diệp Phàm, cường giả nên giành được sự tôn trọng tiếng reo hò, về phần hắn ở phong nào, không có bất chút liên quan nào.
Bắc Cung Tuyết có chút ngây ngốc nhìn Diệp Phàm, quả là thế, cho dù nàng lần nữa tự lừa gạt mình, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, Diệp Phàm rất mạnh, mạnh đến nỗi tất cả những gì nàng cho là đúng, đều là sai.
Triệu Linh Nhiên cùng Thượng Quan Thính Vũ và đám người Sở quốc cũng có chút không dám tin, hắn không phải tư chất phế phẩm sao, vì sao, vì sao hắn vẫn mạnh mẽ như vậy, cũng giống như lúc ở Sở quốc, năm tháng này, hắn làm sao theo kịp bước chân bọn hắn chứ.
Loại trùng kích này rất khủng bố này, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được, chí ít Diệp Phàm chỉ là đánh bại Trầm Lạc Lạc mà thôi, cũng không thể nói rằng hắn mạnh hơn đám bạn cũ Sở quốc.
Vương Tùng Vĩ có chút bất đắc dĩ tuyên bố Diệp Phàm thắng lợi, chỉ là vẫn không có bất kỳ đánh giá công bằng nào cho Diệp Phàm:
- Trận này hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của ta, không ngờ Diệp Phàm lại là một hắc mã, nhưng trong đó cũng có rất nhiều vận khí, Diệp Phàm ngay từ đầu ngay đã giấu dốt, công phu quyền cước chắc chắn là bộ môn hắn mạnh nhất.
- Hắn dùng chủy thủ là vì mê hoặc Trầm Lạc Lạc, cuối cùng một trảo kia mới là át chủ bài chân chính của hắn, chiến thuật dùng cực kỳ thành công, phương diện này ta vẫn tương đối xem trọng, chỉ là cường giả chân chính, dùng bàng môn tả đạo thì không có chút tác dụng nào.
- Ngược lại, thành tựu mai sau, vứt bỏ đi tư chất hỏng bét của Diệp Phàm, Trầm Lạc Lạc cũng sẽ mạnh hơn Diệp Phàm rất nhiều.
Câu này vừa nói ra, phía dưới có đệ tử đồng ý, cũng có phản đối.
Diệp Phàm cũng không phải tốt tính, nghe vậy trực tiếp cao giọng nói:
- Xin hỏi Vương trưởng lão, làm sao ngài có thể lên được vị trí thuyết minh này vậy? Nhãn lực rác rưởi như vậy, chẳng lẽ có quan hệ trong Thiên phủ sao?
Ngay trước mặt tất cả mọi người nghi hoặc lời giải thích của trưởng lão, Diệp Phàm tuyệt đối là người đầu tiên, nhưng không ít đệ tử thích tính cách kiệt ngạo bất tuần này của Diệp Phàm.
- Ha ha ha, sao thế, Diệp Phàm, ngươi đang hoài nghi tính chân thực trong lời nói của ta sao? Nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh, vậy thì ngươi sẽ dùng dùng song chủy võ kỹ đánh bại Trầm Lạc Lạc, nhưng ngươi không hề, như vậy, mục đích trước đó ngươi vẫn luôn dùng võ kỹ giống nàng là sao chứ?
- Chỉ có một cách nói thuyết phục mà thôi, đó chính là ngươi căn bản không biết song chủy b võ kỹ, hoặc là nói, võ kỹ trước đó có thể tiêu tốn quá nhiều thời gian diễn luyện của ngươi, ngươi đã lừa gạt tất cả mọi người, cũng khiến cho Trầm Lạc Lạc tin rằng ngươi sẽ dùng chủy thủ cùng nàng tác chiến, cuối cùng một trảo phân thắng thua, phán đoán của ta có vấn đề gì?
Vương Tùng Vĩ nghe vậy không khỏi cao giọng nói, loại này suy đoán hắn ta thể xác định chính xác một trăm phần trăm, dù sao một người trẻ tuổi, tất nhiên lựa chọn thể hiện mình, sẽ không bỏ dở nửa chừng, cho nên mọi thứ đều là ngụy trang màthôi.
Hắn nói ra những lời chắc nịch này, chính là khiến cho nhân khí Diệp Phàm vừa lập được bị hạ thất xuống, Võ tu càng thích thực lực tuyệt đối, mà không phải kẻ khôn vặt.
Diệp Phàm nghe vậy lúc này lộ ra một tia cười trào phúng:
- Cho nên ta nói nhãn lực của ngươi cực kỳ rác rưởi!
Nói xong, Diệp Phàm đi đến bên cạnh Trầm Lạc Lạc:
- Có thể mượn dùng cây chủy thủ của ngươi một chút không?
Trầm Lạc Lạc nghe vậy nhẹ gật đầu, ngay sau đó giao cho hắn một cây chủy thủ, sau một khắc, thân hình Diệp Phàm bắt đầu du động, song chủy bài điểm ra vô tận hàn mang.
Địa giai trung cấp võ kỹ Chủy Ảnh Liên Vũ!
Rung động, tất cả mọi người ngây người tại chỗ, đây là tiết tấu gì đây? Nghịch thiên sao?
Lúc Diệp Phàm dùng những thủ đoạn khác giành được thắng lợi, thực ra có không ít người có cùng ý nghĩ với Vương Tùng Vĩ, bởi vì Diệp Phàm vẫn luôn cho bọn hắn một cảm giác đó là dùng chiêu thức của người đó để đánh bại người đó, thế nhưng cuối cùng, hắn không có sử dụng Chủy Ảnh Liên Vũ, hiển nhiên, hắn sẽ không.
Mà giờ khắc này, lúc Diệp Phàm đánh bộ võ kỹ này ra, bọn hắn vô cùng chấn động, người này thực sự toàn năng sao?
Lập tức, không ít đệ tử bắt đầu la hét tên của Diệp Phàm, thậm chí trong mắt không thiếu nữ đệ tử lộ ra một tia dị sắc, trên võ đài chính là như vậy, không ai quan tâm tư chất của ngươi cả, bọn họ nhìn thấy, chính là sức chiến đấu của ngươi.
Diệp Phàm không thể nghi ngờ chính là cường giả!
Trên mặt Vương Tùng Vĩ có chút không nén được cơn giận, là một cường giả Siêu Phàm cảnh, nhiều lần nói sai không ảnh hưởng đến uy tín của hắn ta, cũng nghi ngờ tư cách thuyết minh trong lần so tài này.
Dương Thương nhìn Vương Tùng Vĩ dưới đài, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Tùng Vĩ là chuyện gì đây? Tất nhiên ta đồng ý cho Tiềm Long phong đến đây tham gia trận đấu, các ngươi không nên dùng loại thái độ này đối xử với đệ tử của Tiềm Long phong Tiềm Long phong cũng là võ phong của Thiên phủ chúng ta, bảo Tử Tâm lên đổi đi.
Tôn Thái nghe vậy dừng một chút, ngay sau đó khẽ gật đầu.
Rất nhanh, người thuyết minh cho đấu trường nhất tinh đổi thành Tử Tâm xinh đẹp thành thục, không thể không nói, so với Vương Tùng Vĩ, nhân khí của Tử Tâm rõ ràng bùng nổ hơn nhiều, mặt khác, dù sao Tử Tâm cũng là một mỹ nữ thành thục, không ít nam đệ tử nhìn thấy đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, hơn nữa, lúc Vương Tùng Vĩ thuyết minh trận thi đấu của Diệp Phàm quả thực cũng chỉ tạm được mà thôi.
Đấu trường tranh tài nhất tinh đấu kết thúc, Diệp Phàm trở thành người ứng cử tham gia Tứ phủ võ hội đệ tử, cũng giành được sự ủng hộ của không ít đệ tử, rất nhiều người đã bắt đầu tò mò, Diệp Phàm có thể thẳng đường đi đến Tứ phủ võ hội hay không.
Ngay sau đó, thời gian nghỉ ngơi của nhị tinh đệ tử cũng đã hết, Huân Y và Vương Văn Phượng tách ra đi đến đấu trường.
Hai tuyệt thế mỹ nữ giằng co, rõ ràng đối với tất cả mọi người mà nói cũng là cảnh đẹp hiếm có, bàn về tư sắc, Huân Y còn đẹp hơn Vương Văn Phượng một bậc, chỉ là Vương Văn Phượng bị Ninh Hồng Trần phá thân thể, thoạt nhìn cũng càng thêm thành thục, toàn thân trên dưới có một loại khí tức vũ mị.
Mà Huân Y thoạt nhìn là ngây ngô không ít, hai người còn có Thiên Thu.
Ở phương diện tư chất, Huân Y không thể so sánh, Tiềm Long phong quả thật có rất nhiều kỳ hoa, có đôi khi Dương Thương cũng cảm thán, nếu giao tư chất của Huân Y cho Diệp Phàm, hoặc là giao ngộ tính của Diệp Phàm cho Huân Y, tuyệt đối có thể tạo nên ra một Ninh Hồng Trần tuyệt thế thiên kiêu siêu việt.
Hai người cũng là xạ thủ, sau lưng cõng không gian bao đựng tên, trên tay cầm trường cung, trường cung của Huân Y là Thiên Dực cung, bất luận là mỹ quan hay là linh tính, vượt xa trường cung bình thường, hợp với dung mạo của Huân Y, ấn tượng đầu tiên, Huân Y tuyệt đối bỏ xa Vương Văn Phượng.
Chỉ tiếc, cung là cung thật tốt, cho sai người, Võ tu vẫn phải dùng thực lực nói chuyện, Thần Võ phong cũng không thể nào giải quyết vấn đề nan giải của Thiên Dực cung, bọn họ không tin Tiềm Long phong . . . Không đúng, tu vi của Huân Y tu vi.
Không chỉ là đệ tử, trưởng lão và viện trưởng, phó viện trưởng môn đều hơi kinh ngạc nhìn Huân Y, trong đôi mắt tràn đầy rung động.
Tu vi giảm xuống Nhập Cương ngũ trọng, chính là, nếu như không phải Nhập Cương ngũ trọng, Bạch Khinh Ngữ sẽ không cho nàng tham gia trận đấu, nói cách khác, Tiềm Long phong có phương pháp kích hoạt Thiên Dực cung.
- Dương sư huynh, nếu Tiềm Long phong thật sự có thể kích hoạt Thiên Dực cung. . . Thiên Dực cung đặt ở trên người Huân Y quả thật có chút xỉ nhục…
Tôn Thái đột nhiên nói.