Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lộ ra ý cười lạnh nhạt, vươn tay phải ra, ngoắc ngoắc!
Một màn này, khiến cho Vương Đồng tức điên lên, hơi nhún chân, bạo liệt đột tiến!
Phương thức đột tiến giống nhau, Vương Đồng phải dùng phương thức này nói cho người khác biết, ở cấp độ thiên tài bọn họ, bạo liệt đột tiến không đáng kể chút nào!
- Bạo liệt đột tiến, lại là bạo liệt đột tiến, đây chính là chênh lệch giữa thiên tài, có lẽ đối với Diệp Phàm mà nói, thời điểm hắn bởi vì có bạo liệt đột tiến mà đắc chí khoe khoang còn Vương Đồng chính là hạ bút thành văn.
Vương Tùng Vĩ cao giọng nói.
- Thiên phong chúng ta sao lại có một trưởng lão ngu ngốc như vậy, Diệp Phàm đột tiến chính là đùa nghịch, ngốc, Vương Đồng đột tiến chính là hạ bút thành văn, chịu phục!
Đao Phỉ có chút khó chịu nói.
Không ít người cũng gật đầu, nhưng càng nhiều đệ tử đi theo tiết tấu của Vương Tùng Vĩ, một trưởng lão giải thích, đương nhiên là có quyền uy nhất định.
Phía trên Phượng Minh phong, Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ đồng thời lắc đầu, Vương trưởng lão nói không sai, nếu như ngay từ lúc bắt đầu hắn nắm lấy cơ hội chuyển bại thành thắng, chí ít còn có một cơ hội, nhưng mà, hắn quá thích khoe khoang.
Diệp Phàm đang khoe khoang sao?
Dĩ nhiên không phải, loại hư danh này, hắn căn bản không quan trọng, đầu tiên, hắn chỉ là thông qua loại phương thức này nắm vững càng nhiều võ kỹ mà thôi, thứ hai, ở Thiên phủ lặng yên lâu như vậy, hắn cũng nên hoạt động tay chân, dù sao chỉ là một tên tầm thường, không thể nào có cơ hội tiếp xúc với Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy.
Trường côn xuất ra, vô số côn ảnh đánh về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm bay ngược, Phù Vân Thủ đánh ra, ẩn tàng chiến kỹ bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp.
Toàn bộ côn ảnh bị bàn tay của Diệp Phàm ngăn lại, với thể chất cùng thực lực của hắn, phải đón lấy lực bùng nổ từ đòn công kích trường côn căn bản không phải thành vấn đề.
Ầm ầm ầm ầm!
Vương Đồng trực tiếp bắt đầu điên dại, Phục Ma Côn trận thức thứ nhất lập địa thành ma.
Thức thứ hai côn Phá Ma Chủng, thức thứ ba Phục Ma Thành Thánh!
Phục Ma Côn trận là tuyệt kỹ nổi tiếng của Vương Đồng, Vương Đồng rõ ràng cũng nắm vững vô cùng thuần thục, một bộ côn pháp rơi tới, mặt đất bên cạnh Diệp Phàm cũng bắt đầu vỡ vụn, nhưng hắn quả thực dựa vào một đôi tay không chặn lại tất cả đòn công kích.
Dưới đài đệ tử đã không còn cách nào hình dung, lúc này ngay cả kẻ ngu cũng biết thực lực của Diệp Phàm tuyệt đối không thể khinh thường, trường côn cuồng bạo như thế, cũng không phải người bình thường có thể đón lấy tất cả.
- Không phải Diệp Phàm am hiểu nhất là kiếm pháp sao?
Có người nghi hoặc.
- Không biết, ta cảm thấy trường kiếm là bom khói, am hiểu nhất chắc là quyền cước, nếu không bất kể như thế nào cũng không thể chính diện nghênh đón Phục Ma Côn trận.
- Nghe nói trên cuộc thi huấn luyện ở Linh Phong, mức độ thuần thục sáu loại vũ khí đạt một trăm điểm, chẳng lẽ hắn thực sự là toàn năng sao?
- Khảo hạch huấn luyện thi đấu rất đơn giản, điều này sao có thể làm căn cứ để phán đoán chứ, nhưng có một điểm rất rõ ràng, công phu quyền cước chắc chắn là bộ môn Diệp Phàm am hiểu nhất.
Đây là điều không chỉ một vài quần chúng ăn dưa không rõ ràng, cho dù là mấy người Triệu Linh Nhiên cũng có chút ngu ngơ, đối với Triệu Linh Nhiên mà nói, cùng Vương Đồng giao thủ, nàng có lòng tin đánh bại Vương Đồng, nhưng cứ như vậy ngăn cản toàn bộ Phục Ma Côn trận, có thể cũng không phải là kinh khủng bình thường.
Lại tới rồi, trong lòng đám người Bắc Cung Tuyết sinh ra một cảm giác quen thuộc, bao gồm cả đệ tử Linh Phong cũng có một loại cảm giác đặc biệt, lần trước ở Linh Phong có vẻ chính là như vậy, chỉ cần Diệp Phàm ra sân, kết cục luôn luôn ngoài dự liệu.
Lập tức, tất cả đệ tử Linh Phong đệ tử đều có cảm giác máu chó, chẳng lẽ trận này phải thua nữa sao.
Muốn nói cảm xúc sâu nhất vẫn là Thượng Quan Phi Độ, Phù Vân Thủ là chiêu bài võ kỹ của hắn ta, mặc dù chỉ là Nhân giai võ kỹ, nhưng ẩn tàng chiến kỹ dùng vô cùng tốt, hắn tự cho rằng bản thân không thể làm như Diệp Phàm một giọt nước cũng không lọt.
Quả nhiên, ngươi mạnh chân chính là như thế ư? Thượng Quan Phi Độ cảm thấy trong lòng dâng lên một tia chiến ý.
Trường côn gào thét, một bộ côn pháp đánh xong, cả người Diệp Phàm dường như không việc gì đứng tại chỗ, giờ phút này sắc mặt Vương Đồng cuối cùng cũng trở nên vô cùng khó coi, đây đã võ kỹ mà hắn ta đắc ý nhất, nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn cản toàn bộ.
Tay phải vươn ra, trong tay Diệp Phàm xuất hiện một trường côn, lập tức, cong ngươi Vương Đồng co rụt lại!
Tất cả đệ tử đều sững sờ, lại tới nữa sao?
- Nhìn xem Diệp Phàm chuẩn bị dùng Phục Ma Côn trận, ha ha, không thể không nói, ý nghĩa của người trẻ tuổi thật đơn thuần, nếu như võ kỹ dễ dàng phục chế như vậy…
Thanh âm của Vương Tùng Vĩ đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Diệp Phàm bạo liệt đột tiến, bay đến bên cạnh Vương Đồng, tiếp theo, trường côn lên!
Phục Ma Côn trận, so với Phục Ma Côn trận của Vương Đồng còn thành thục hơn, không khí không ngừng bạo liệt, trường côn trong tay Vương Đồng không ngừng chống đỡ đỡ, nhưng hắn ta vẫn cảm nhận được mỗi một côn trong tay Diệp Phàm đều nặng tựa vạn cân, lui lại, không ngừng lùi lại, mãi đến khi dưới chân đạp không, một lực đạo khủng bố từ bên trên truyền đến, thân hình hắn ta bay thẳng xuống dưới đài, cả người ngây ngẩn tại chỗ.
Vô số đệ tử đều có chút không thể nào hiểu được nhìn Diệp Phàm, nếu như Diệp Phàm chỉ thắng, có lẽ không có gì, nhưng hắn lại dùng chiêu thức của đối thủ để chiến thắng đối thủ, điều này quá kinh khủng.
Diệp Phàm am hiểu công phu quyền cước? Nói hươu nói vượn, ngươi gặp qua cường giả nào quyền cước lợi hại mà côn pháp cũng có thể mạnh như vậy chưa, Phục Ma Côn trận này tuyệt đối còn hoàn mỹ hơn Phục Ma Côn trận của Vương Đồng nhiều, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, hắn thật sự có thể phục chế võ kỹ của người khác sao?
Có một vài Linh Cương thiên phú đặc biệt quả thực có năng lực như thế, nhưng Diệp Phàm chẳng qua là Nhập Cương cảnh, hắn không có khả năng mở ra Tinh Huyệt, nếu không, Diệp Phàm lập tức sẽ trở thành thiên tài nóng bỏng tay tỏa sáng nhất toàn bộ Thiên phủ.
Đám người Dương Thương ngồi ở trên đài cao trên cùng, cũng có chút ngu ngơ.
- Là Linh Cương thiên phú sao?
- Không phải, hẳn là ngộ tính của bản thân, ban đầu lúc thu nhận hắn, ngộ tính của hắn là viễn siêu thượng đẳng.
- Trên thế giới này thật sự có ngộ tính kinh khủng như vậy sao?
- Thế giới rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nhưng Diệp Phàm có thể đánh bại Vương Đồng, quả thực khiến ta cực kỳ kinh ngạc.
Dương Thương lắc đầu nói, trong đôi mắt hiện lên một tia đáng tiếc, nếu như tư chất của Diệp Phàm hơi tốt một chút, cho dù là tư chất Nhân giai, hắn ta cũng sẽ toàn lực bồi dưỡng.
Phế phẩm . . . Quá tệ!
Đông đảo đệ tử hiếu kỳ không thôi, thực lực của Diệp Phàm được không ít người công nhân, càng nhiều người tò mò rốt cuộc Diệp Phàm am hiểu gì nhất, chẳng lẽ thực sự là kiếm?
Đệ tử Linh Phong đệ tử không còn kêu la ầm ĩ nữa, đám người cầu nguyện rửa nhục qua một trận chiến vậy mà càng bị sỉ nhục nhiều hơn.
Đệ tử các phong khác đều chuyển ánh mắt qua khu nhất tinh đệ tử, đệ tử Tiềm Long phong đệ tử bạo lãnh, thực sự khiến cho bọn họ có chút trở tay không kịp.
Nhưng mới đánh bại một đối thủ mà thôi, cũng chỉ như thế, muốn đại điện Thiên phủ tham gia võ hội, chỉ như vậy thôi thì còn thiếu rất nhiều.
Ba đấu trường, mặc dù Diệp Phàm đã lãng phí không ít thời gian, nhưng đấu trường nhất tinh vẫn là trận đấu kết thúc đầu tiên, không ngừng lại, Vương Tùng Vĩ nói thẳng:
- Diệp Phàm ngươi có cần nghỉ ngơi không, hay là trực tiếp cùng Trầm Lạc Lạc đối chiến. Trầm Lạc Lạc thực lực rất mạnh, nếu ngươi cảm thấy bản thân không được thì có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lạnh nhạt nhìn thoáng qua Vương Tùng Vĩ, một trưởng lão bỉ ổi như vậy, cũng đã làm thay đổi thế giới quan của hắn, nhưng hắn cũng lười lãng phí thời gian, cao giọng nói:
- Vương trưởng lão phí tâm, loại chuyện bỉ ổi kéo dài thời gian này Diệp Phàm ta vẫn chưa làm được, ngày sau Vương trưởng lão có thời gian, ta có thể cùng ngài thỉnh giáo một chút!