Vô Địch Thiên Đế

Chương 190: Quá khứ tươi đẹp

Chương Trước Chương Tiếp

Đáng tiếc không có nếu như, nàng tự mình lựa chọn, khoảnh khắc nàng đưa ra lựa chọn nam nhân và nàng đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, Diệp Phàm vẫn là Diệp Phàm, hắn cương quyết, có nguyên tắc, bá khí.

Mà nàng lại bị đám người Triệu Linh Nhiên thay đổi suy nghĩ, nàng vì cái gọi là suy nghĩ cho hắn, tất cả, đều đang thương tổn Diệp Phàm, Diệp Phàm là hùng ưng, nếu hắn giương cánh không trung mà nàng là một chú chim sẻ xem hùng ưng như thổ kê.

Muốn cắt đứt cánh của hắn, muốn hắn cúi đầu trước mặt chim sẻ, điều này đối với hùng ưng mà nói, là sự sỉ nhục đến mức nào, tầm mắt của Diệp Phàm tầm mắt hướng lên bầu trời trong xanh, mà nàng lại xem thế giới của Diệp Phàm trở thành chuồng gà.

Tại sao? Bởi vì nàng cho rằng tư chất của Diệp Phàm chính là tư chất của thổ kê, cho nên, ý nghĩa của nàng đã sớm bị Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ thay đổi, chỉ là nàng vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi.

Nghĩ tới đây, Bắc Cung Tuyết không nói chuyện, có lẽ nàng thật sự sai rồi, hoặc là, nàng không sai, tất cả đều phải nhìn xem Diệp Phàm có thể giương cánh bay cao hay không.

Hùng ưng không bay lên được thì ngay cả thổ kê cũng không bằng.

Diệp Phàm cũng không để ý đến Bắc Cung Tuyết, hai người cứ ngồi như vậy, cảm giác vô cùng xa lạ, không khí vô cùng an tĩnh, Huân Y hôn mê bất tỉnh dựa vào lòng Diệp Phàm, giống như một trân bảo được hắn che chở.

Bắc Cung Tuyết nhìn Huân Y, trong lòng có chút hâm mộ, nàng đã từng ở vị trí gần nhất, hiện tại, nàng lại là người cách xa nhất.

Nếu như Bắc Cung Tuyết nguyện ý vứt bỏ tất cả, một lần nữa tới gần Diệp Phàm, có lẽ bọn họ còn có hi vọng, nhưng Bắc Cung Tuyết không làm được, nàng không còn là nàng của quá khứ nữa rồi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trên người Bắc Cung Tuyết cũng mang theo một chút khí tức của thế đời rồi.

Suy nghĩ của một người vô cùng đáng sợ, thay đổi một người nói khó cũng rất khó, nói dễ cũng rất đễ, thời điểm một người biết bản thân mình đã sai rồi, hắn sẽ không thừa nhận, hắn sẽ dùng những thứ khác, ví dụ như hiện thực, ví dụ như sự lớn mạnh của mình để chứng tỏ bản thân không sai.

Tốc độ của Thiên Hạc rất nhanh, Bắc Cung Tuyết cảm thấy đoạn đường này không phải là đường trở về Thiên phủ, mà là đoạn đường kéo dài khoảng cách giữa nàng và Diệp Phàm!

. . .

Tiềm Long phong, Bạch Khinh Ngữ nhìn Diệp Tàn, dịu dàng nói:

- Đây chứng từ dự thi của Tiềm Long phong chúng ta, ngươi đến Thần Võ phong giao cho Tôn Thái trưởng lão.

Diệp Tàn nghe vậy nhẹ gật đầu, nhận lấy chứng từ gật đầu đồng ý.

- Diệp Phàm vẫn chưa về sao?

Bạch Khinh Ngữ đột nhiên hỏi, trong lòng có chút khẩn trương, khoảng cách đến cuộc thi tư cách chỉ còn bảy ngày, thời gian đã rất khẩn cấp.

- Phong chủ yên tâm, đại ca sẽ kịp trở về thôi!

Diệp Tàn cao giọng nói.

Bạch Khinh Ngữ khẽ gật đầu, năng lực của Diệp Phàm nàng không hề lo lắng, thế hệ trẻ tuổi, bàn về ý chí và kiến thức, chỉ sợ không ai bằng.

Cáo biệt Bạch Khinh Ngữ, Diệp Tàn đi đến Thần Võ phong, Thiên Hạc bị Diệp Phàm mang đi, hắn chỉ có thể cưỡi Thiên Linh Mã, mặc dù cụt tay, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến suất khí của Diệp Tàn, áo choàng bạch sắc đón gió đung đưa, Huyền Dương đao đeo ở sau lưng, gương mặt rắn rỏi bình tĩnh không gì có thể lay động được.

Trên đường đi lại hấp dẫn ánh mắt của không ít nữ đệ tử, nếu không tính tư chất của ba người Diệp Phàm, dung mạo và khí chất của bọn họ, ở Thiên phủ vẫn rất được hoan nghênh.

Dù sao khí chất của một người cũng liên quan đến những gì người đó đã trải qua, Diệp Tàn kiên nghị, Diệp Quỷ đạm mạc, Diệp Phàm nho nhã thản nhiên, mỗi người mỗi vẻ, hơn nữa có lẽ là gien Diệp gia cũng không tệ lắm, ba huynh đệ dáng dấp đều khá tuấn mỹ.

Thần Võ phong cũng giống như Tiềm Long phong, ít người đất rộng, đương nhiên, nơi này nồng độ nguyên lực cùng hoàn cảnh tốt hơn Tiềm Long phong rất nhiều, Thượng Quan Thính Vũ mỗi lần tới đây đều tán thưởng một phen.

Sau khi ra khỏi linh tuyền chi địa, Thượng Quan Thính Vũ lấy lí do bàn luận về võ kỹ, thường xuyên qua lại với Kiếm Tiên Khách, Kiếm Tiên Khách cũng không bài xích, cảm giác của hắn ta với Thượng Quan Thính Vũ cũng không tệ, lần này bên trong tân sinh Sở quốc, mấy nữ nhân viện trưởng mang về n đều xem như nhất đẳng tư sắc.

Nếu không phải Sở quốc còn có các nữ đệ tử khác dáng dấp bình thường thì hắn ta còn cho rằng Sở quốc có rất nhiều mỹ nhân.

Trên người Thượng Quan Thính Vũ có một loại khí tức uyển chuyển hàm xúc, thoạt nhìn có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn nói cao nhã, dáng vẻ của Kiếm Tiên Khách thì phóng đãng không bị trói buộc bất cần đời, lại mang theo chút quân tử nho nhã, hai sự mâu thuẫn này kết hợp với nhau, đối với Thượng Quan Thính Vũ có sức hấp dẫn rất lớn.

- Thính Vũ, một chiêu này phải như vậy!

Kiếm Tiên Khách trường kiếm vũ động, mang theo một tia phiêu dật, một tia linh động, hợp với bộ dạng soái khí của hắn ta, hoàn toàn có thể chiếm được lòng của bất kỳ nữ nhân nào.

Thượng Quan Thính Vũ nhìn Kiếm Tiên Khách, bất giác bất đầu so sánh hắn ta với Diệp Tàn, phát hiện Kiếm Tiên Khách ưu tú hơn Diệp Tàn gấp bao nhiêu lần, trong lòng âm thầm may mắn bản thân mình đưa ra lựa chọn, có lúc, thực tế một chút cũng không nhất định là chuyện xấu.

Vút vút vút!

Lúc Thượng Quan Thính Vũ đang say đắm, một âm thanh dậm chân vang lên, lúc này Kiếm Tiên Khách ngừng múa kiếm, đi đến bên cạnh Thượng Quan Thính Vũ, hai người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Hai người đang ở dưới chân phong của Thần Võ phong, vừa nhìn đã thấy Diệp Tàn cưỡi Thiên Linh Mã lao nhanh đến, Thiên Linh Mã tốc độ rất nhanh, rất nhanh đã đến gần chân phong của Thần Võ phong, Diệp Tàn dừng ngựa lại, từ sau khi đi xuống, vừa vặn cùng Thượng Quan Thính Vũ bốn mắt nhìn nhau.

Tay phải của Kiếm Tiên Khách tùy ý đặt bên hông Thượng Quan Thính Vũ, dáng vẻ hai người thoạt nhìn khá thân mật, lòng Diệp Tàn có chút run rẩy, cho dù biểu hắn của bình tĩnh, hắn cũng không thể nào giống như Thượng Quan Thính Vũ được, đoạn tình cảm kia nói quên là quên được.

Tình cảm hắn cho đi là thật, mà Thượng Quan Thính Vũ, lại có thể quyết tuyệt như vậy, người và người luôn luôn có quá nhiều khác biệt, chỉ là Diệp Tàn không phải là loại người bị thương còn sợ người trong thiên hạ không biết mình bị thương, hay làm chút chuyện không tự trọng để bày tỏ sự đau đớn của mình.

Thậm chí trừ lần đầu tiên cùng Diệp Phàm, Diệp Quỷ uống say mèm, sau này hắn chưa bao giờ nhắc tới Thượng Quan Thính Vũ, bởi vì hắn không muốn tâm trạng mình ảnh hưởng đến tâm tình của huynh đệ.

Chỉ có thể mỗi đêm, ngồi một mình giữa gian phòng nhìn nguyệt quang đến ngẩn người, mặc dù hết sức che giấu, nhưng khi hắn nhìn thấy một màn trước mắt sắc mặt vẫn có chút khó coi.

Ngay sau đó lộ ra một nụ cười lễ phép, Diệp Tàn dắt Thiên Linh Mã đi qua hai người kia, mùi hương trên người Thượng Quan Thính Vũ chui vào chóp mũi Diệp Tàn, nhưng không còn ngọt ngào như lúc trước, chỉ còn sự đau khổ được ấp ủ trong lòng.

- Diệp Tàn!

Kiếm Tiên Khách đột nhiên cao giọng nói.

Diệp Tàn nghe vậy dừng bước lại, xoay người nhìn hắn ta.

- Ta biết ngươi và Thính Vũ ở Sở quốc có qua lại một khoảng thời gian, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, hiện tại Thính Vũ là nữ nhân của ta, ngươi tốt nhất quản tốt miệng của mình, đừng mất mặt mà rêu rao khắp nơi.

Diệp Tàn nghe vậy lạnh nhạt nhìn Kiếm Tiên Khách, hắn không biết Kiếm Tiên Khách làm sao biết đuuợc chuyện giữa hắn và Thượng Quan Thính Vũ, hoặc là tin đồn, hoặc là Thượng Quan Thính Vũ nói cho hắn ta biết.

Nhưng chuyện này chẳng sao cả, chỉ là hắn biết, ngoại trừ đại ca, không ai có thể dùng giọng điệu này yêu cầu hắn làm gì cả.

- Thượng Quan Thính Vũ lựa chọn ai, là quyền của nàng, ta không có quyền can thiệp, nhưng mà, ngươi . . . Là thứ gì chứ, ngươi còn không có tư cách nói với ta những lời này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)