Vô Địch Thiên Đế

Chương 189: Chất vấn

Chương Trước Chương Tiếp

Tốc độ của Thiên Hạc rất nhanh, Diệp Phàm nhìn thấy trạng thái của Huân Y cũng không tu luyện, hiếm khi nhàn rỗi ngắm nhìn phong cảnh của vùng đất mênh mông rộng lớn này, mặc dù ở kiếp trước hắn đã đi khắp thế giới này, nhưng sau khi sống lại một đời, tâm tính đã có thay đổi cực lớn.

Đè thấp khoảng cách của Thiên Hạc, Diệp Phàm nhìn cây cuối um tùm xanh ngát phía dưới, nhanh chóng bay qua vách đá hoang vu, trong lòng không khỏi có chút khí khái.

Có đôi khi Diệp Phàm cũng sẽ tự giễu, bản thân có lẽ cũng không thích đạt tới cảm giác tuyệt đỉnh, mà là hưởng thụ quá trình từ kẻ yếu trở thành cường giả, mỗi một lần đột phá, đều có thể khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ và thoải mái.

Lúc đang miên mang suy nghĩ, một thân ảnh lảo đảo xuất hiện trước mắt hắn.

Bắc Cung Tuyết cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, một đêm khôi phục, thương thế của nàng đã tốt hơn nhiều, lại không ngờ bản thân không cẩn thận đi vào lãnh địa của linh thú nhất phẩm huyết nghĩ.

Chi bàn về sức chiến đấu của Huyết nghĩ, được xem là kém cỏi nhất trong đám linh thú, nhưng lại là quần cư linh thú, động một tí là hàng ngàn hàng vạn con, chỗ bị chúng quét qua, không có một ngọn cỏ, loại vật này, ở bên ngoài Thiên Thú sơn, hoàn toàn giống y như bá chủ.

Đồng thời linh thú tam phẩm cũng không muốn trêu chọc Huyết nghĩ, có lúc, lượng thay đổi có thể khiến chất thay đổi.

Bắc Cung Tuyết không biết mình giết bao nhiêu, những con huyết nghĩ hoàn toàn liều chết hết đợt này đến đợt khác xông lên, giết không hết, tầng tầng lớp lớp.

Đồng thời, nàng thực sự ý thức được Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm mà bản thân tu hành là kiếm kỹ kinh khủng đến mức này, ngày thường nàng rất ít khi dùng loại võ kỹ này, đầu tiên là bởi vì theo bản năng nàng cho rằng cõ kỹ mà Diệp Phàm chỉ dạy có thể mạnh đến cỡ nào chứ.

Thứ hai, cũng không biết xuất phát từ nguyên do gì mà nàng cảm thấy dùng võ kỹ này thật giống như mắc nợ Diệp Phàm, nàng hẳn là phỉa chịu trách nhiệm cho sự rạn nứt về mối quan hệ của hai người họ.

Song khi nàng không thể không sử dụng, nàng biết mình sai, vô cùng sai lầm rồi, võ kỹ Diệp Phàm giao cho nàng đẳng cấp cao hơn võ kỹ tu hành của Thiên phủ không biết bao nhiêu, từ đầu tới đuôi, đều là mình coi thường Diệp Phàm.

Trường kiếm hóa thành bình phong che chở, một đợt nối một đợt bức lui huyết nghĩ, nhưng nhân lực ít ỏi, Bắc Cung Tuyết cảm thấy nguyên lực của mình có chút khô kiệt, nội thương cũng bắt đầu phát tác.

Một cỗ tuyệt vọng bắt đầu lan tràn, đột nhiên, một tiếng thanh minh truyền đến.

Thập Tam Hiểu Phong Kiếm! Kiếm quang gào thét, Huyết nghĩ bên cạnh Bắc Cung Tuyết trực tiếp bị giết chết, đồng thời mặt đất chấn động mạnh một cái, một bóng dáng không cường tráng lắm, bóng dáng cực kỳ thon dài rơi xuống, phía sau hắn còn cõng một nữ tử.

Bắc Cung Tuyết lập tức ngây tại chỗ, Diệp Phàm, lại là Diệp Phàm, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, hắn luôn có thể xuất hiện, tại sao lại như vậy chứ?

- Lên Thiên Hạc!

Diệp Phàm cao giọng nói, ngay sau đó trường kiếm trong tay lượn vòng, Luân Hồi Kiếm Vũ!

Máu tươi văng tung tóe, Huyết nghĩ lần nữa bị chém chết bức lui, Diệp Phàm một tay ôm eo thon của Bắc Cung Tuyết đang ngẩn người, nhảy lấy đà, bay đến phía sau Thiên Hạc, Thiên Hạc giang hai cánh ra, xông lên chân trời.

Trên lưng Thiên Hạc Diệp Phàm thả Bắc Cung Tuyết ra, ngay sau đó lại ôm Huân Y vào lòng, nhìn dáng vẻ của Bắc Cung Tuyết, không khỏi cao giọng nói:

- Ngươi trị thương trước đi!

Nếu là ngày trước, Diệp Phàm tất nhiên sẽ vô cùng lo lắng khôi phục vết thương cho Bắc Cung Tuyết sau đó hỏi thăm tình huống, nhưng bây giờ đối mặt với Bắc Cung Tuyết, Diệp Phàm ngược lại có chút bình tĩnh, cũng như suy nghĩ của Bắc Cung Tuyết, bọn họ đã không phải là người của một thế giới nữa rồi.

Bắc Cung Tuyết cảm nhận được sự bình thản của Diệp Phàm, cảm giác đau lòng lan tràn, con người có lúc sẽ như vậy, lúc người khác quan tâm ngươi, ngươi không có cảm giác gì lắm, thời điểm ngươi mất đi người đó, ngươi mới phát hiện, thì ra người này, còn quan trọng hơn ngươi tưởng tượng nữa.

Bắc Cung Tuyết không chữa thương, quật cường đè nén nước mắt, nhìn Huân Y trong lòng Diệp Phàm:

- Hiệu quả chữa thương của linh lực của ngươi không phải rất tốt sao? Tại sao ngươi không giúp ta khôi phục vết thương cho ta chứ?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi hơi sững sờ, ngay sau đó lắc đầu:

- Ta phải phân ra nguyên lực bồi dưỡng cho thân thể Huân Y!

- Ngươi có thể cõng nàng chiến đấu, chẳng lẽ không thể chữa trị vết thương cho ta sao?

- Chiến đấu và chữa thương không giống nhau, huống hồ, nam nữ hữu biệt, muốn vận chuyển nguyên lực, ta nhất định phải kề sát ngươi!

Diệp Phàm lắc đầu, ngay sau đó trực tiếp ngồi xuống, cẩn thận ôm Huân Y vào lòng, trên gương mặt góc cạnh tuấn dật đều là sự lạnh nhạt và bình tĩnh.

Bắc Cung Tuyết chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Phàm, đồng thời ngồi xuống:

- Vì sao? Vì sao ngươi nhất định phải đối với ta như vậy? Rốt cuộc ta đã làm gì sai chứ?

Nàng nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt, nàng muốn biết rõ nguyên nhân, rõ ràng tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho Diệp Phàm, vì sao hắn lại năm lần bảy lượt tổn thương nàng chứ.

Diệp Phàm nghe vậy nhìn Bắc Cung Tuyết, trong lòng có chút rung động, mặc kệ có yêu hay không, nữ nhân này quả thực cho hắn cảm giác không giống nhau, chỉ là, hắn cho rằng bản thân đã làm quá nhiều rồi, mấy lần lựa chọn của Bắc Cung Tuyết, đều là đang chà đạp tôn nghiêm của hắn.

Bây giờ nàng hỏi mình tại sao ư, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, vì sao cho tới bây giờ không tự hỏi bản thân mình đã làm cái gì?

- Ngươi nói đi? Là bởi vì nàng ta sao?

Bắc Cung Tuyết lớn tiếng nói, cảm xúc kích động liên lụy nội thương, khóe miệng trực tiếp tràn ra máu tươi.

Diệp Phàm thấy thế mày kiếm hơi nhíu lại, tay phải vươn ra, đặt trên vai nàng, nguyên lực lưu chuyển.

- Không cần ngươi lo!

Bắc Cung Tuyết muốn tránh thoát!

- Im miệng!

Diệp Phàm gầm thét một tiếng, lúc này Bắc Cung Tuyết sửng sốt, trong đôi mắt to tròn chậm rãi bị nước mắt bao trùm, ủy khuất quệt miệng, nhưng không giãy dụa.

Rất nhanh, thương thế của Bắc Cung Tuyết khôi phục như thường, lòng nàng không khỏi hơi kinh ngạc, nguyên lực đặc biệt của Diệp Phàm quả thực khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thần bí.

- Tại sao lần này ngươi lại ở Thiên Thú sơn mạch?

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

- Ta phụng lệnh của sư phụ, cùng Nguyệt Lang sư huynh ra ngoài rèn luyện, hôm qua trong sơn động, hắn có ý đồ muốn quấy rối ta, ta trốn thoát.

Bắc Cung Tuyết hờn dỗi lạnh nhạt nói.

- Lần trước cùng Ninh Hồng Trần đơn độc đi ra ngoài, lần này cùng Nguyệt Lang đơn độc đi ra ngoài, Bắc Cung Tuyết, không phải lần nào ngươi cũng gặp may mắn thế đâu.

Diệp Phàm nghe vậy chẳng biết tại sao có chút tức giận nói.

- Vậy còn ngươi? Hai lần ta nhìn thấy ngươi, ngươi đều ôm Huân Y vào lòng, lần trước, ngươi cứu Huân Y, ta có thể hiểu là tình huống của nàng ta cấp bách, vậy lần này thì sao? Ngươi ôm chặt nàng ta không chịu buông tay.

- Ta ôm ai còn phải báo cáo với ngươi sao, đối với ngươi, những gì nên nói ta đã nói hết rồi, nếu không phải bởi vì Hàn thúc, ngươi cho rằng ta sẽ hết lần này đến lượt khác quan tâm đến chuyện của ngươi sao? Ta đã nói rồi, chính ngươi tự mình lựa chọn, bản thân tự chịu trách nhiệm đi.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói:

- Dựa vào mối quan hệ của chúng ta, ta đã bảo ngươi cách xa Ninh Hồng Trần, ngươi lại lựa chọn Ninh Hồng Trần, bây giờ lại đến chất vấn ta, Bắc Cung Tuyết, ta không quan tâm ngươi có nỗi khổ hay lý do gì, đường là do ngươi tự chọn, cũng không nên hỏi người khác vì sao.

Bắc Cung Tuyết không khỏi ngây người tại chỗ, Diệp Phàm lạnh nhạt khiến nàng vừa đau lòng vừa hoảng sợ, Diệp Phàm trong lòng nàng, luôn ôn hòa nhã nhặt, cũng vô cùng nho nhã, mặc kệ nàng làm gì, Diệp Phàm đều bao dung nàng.

Chỉ cần ở bên cạnh Diệp Phàm, nàng cảm thấy bất luận lúc nào, nàng không cần lo lắng người khác sẽ thương tổn hắn, Diệp Phàm giống như một kỵ sĩ, vì nàng ngăn cản tất cả nguy hiểm, khoảng thời gian kia, nàng rất vui vẻ, thế nhưng bây giờ . . .

Chàng kỵ sĩ này đi rồi, chính nàng mạnh mẽ cưỡng ép hắn rời đi, đúng vậy, đường là do nàng tự chọn, dựa vào cái gì mà hỏi người khác vì sao, ngay trước mặt rất nhiều người nàng đã lựa chọn Ninh Hồng Trần, lúc ấy Diệp Phàm thất vọng đau lòng biết bao nhiêu.

Nàng không có tư cách, cũng không nên ở chỗ này chất vấn, nàng không còn là Bắc Cung Tuyết ngày trước nữa, Diệp Phàm cũng không phải là sư phụ của công chúa lúc trước, mặc dù nàng chưa từng thừa nhận, nhưng lời nói của Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ thực sự không ảnh hưởng đến nàng sao?

Nếu như . . . Nếu như nàng không biết tư chất của Diệp Phàm, nếu như Diệp Phàm vẫn là sư phụ nàng, lúc trước lúc nàng đưa ra lựa chọn, nàng vẫn sẽ chọn chọn Ninh Hồng Trần sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)