Vô Địch Thiên Đế

Chương 185: Xuất quan

Chương Trước Chương Tiếp

Ngược lại cũng không cần vội, còn một tháng nữa mới đến cuộc thi tư cách, hắn vừa vặn nhân thời gian này luyện hóa Vạn Niên Hàn Tủy.

Đồng thời cũng có thể để cho Huân Y phục dụng Hàn Tủy Dịch, mặc dù Huân Y không có bất kỳ công pháp luyện thể nào, nhưng chỉ cần Diệp Phàm dẫn đạo tốt, vẫn có thể thông qua Hàn Tủy Dịch tăng thể chất của Huân Y, hơn nữa tăng thêm cho nàng một ít hàn băng kháng tính.

Cho Hàn Tủy Dịch vào trong miệng Huân Y, nguyên lực dẫn đạo nó tiến vào trong cơ thể, ngay sau đó, hàn băng chi lực ôn hòa bắt đầu tan rã.

Năm ngày sau đó, sắc mặt Huân Y đã hồng nhuận phơn phớt, đồng thời Diệp Phàm vừa dùng nguyên lực bồi dưỡng cho Huân Y, vừa luyện hóa Vạn Niên Hàn Tủy.

Mười lăm ngày sau đó, Diệp Phàm đột phá tu vi Nhập Cương Tứ Trọng, uy thể khủng bố bộc phát, ngay sau đó thu liễm, lần nữa trở nên bình tĩnh không gợn sóng, ba huynh đệ Diệp Phàm có được Đan Môn quyết, chỉ cần không phải toàn lực hành động, người bình thường rất khó dò xét rõ ràng.

Đương nhiên, nếu một vài cường giả Siêu Phàm cảnh hoặc là Hợp Thánh cảnh tương đối đáng sợ một lòng muốn quan sát, cũng có thể thấy được đầu đuôi, chỉ là những cường giả này cũng không nguyện ý tiêu tốn công pháp này quan tâm đến tu vi của Diệp Phàm.

Tay phải vươn ra, băng đao trong suôt xuất hiện trong tay hắn, khóe miệng Diệp Phàm lộ ra vẻ tươi cười, lần này đi tới Băng Phong mặc dù kém nữa chút bỏ mình, nhưng nhân họa đắc phúc, giành được nhiều lợi ích như vậy.

Cũng may hắn mang không ít lương khô, bằng không hiều ngày như vậy, sợ là đã sớm chết đói rồi, lương khô của Huân Y hắn dùng nguyên lực mài nhỏ sau đó dùng nguyên lực dẫn vào trong cơ thể nàng.

Mang Huân Y sau lưng, tính toán thời gian, thời gian đến cuộc thi tư cách chỉ còn mười ngày, hắn nhất định phải trở về đổi một ít linh thảo luyện chế Bổ Nguyên Đan, hoàn toàn khôi phục thân thể cho Huân Y.

Hàn Tủy Dịch trong cơ thể Huân Y hai ngày trước mới hoàn toàn tan rã, thân thể nàng đã khôi phục rất nhiều, ít nhất có thể để cho Diệp Phàm cõng lên người làm một vài động tác lớn hơn một chút, dù sao một khi ra ngoài gặp hung thú xảy ra chiến đấu, Huân Y trước đó tuyệt đối không thể chống đỡ được trạng thái chiến đấu của hắn.

Đương nhiên, cái gọi là khôi phục đối với tình huống trước mắt của Huân Y mà nói, nàng vẫn không tỉnh lại.

Cố định Huân Y lại, sau khi bảo đảm nàng sẽ không rơi xuống, Diệp Phàm đi đến chỗ không khí lưu động, ngay sau đó hai tay đặt phía trên băng bích, trước mặt hắn, hàn băng vô cùng kiên cố bắt đầu hòa tan.

. . .

Linh tuyền chi địa.

Dương Thương nhìn tất cả học viên thiên tài đứng đấy, gương mặt lộ ra vẻ tươi cười:

- Rất tốt, bốn tháng này, các ngươi tiến bộ rất lớn, nhất tinh đệ tử thấp nhất cũng đạt tới tu vi tiêu chuẩn Nhập Cương Tam Trọng đỉnh phong, tất cả nhị tinh đệ tử đều là Nhập Cương Tứ Trọng, Nhập Cương Ngũ Trọng!

- Ta rất hài lòng với các bài huấn luyện của các ngươi trong bốn tháng này, linh tuyền chi địa cũng đã đến lúc lần nữa đóng lại, mười ngày cuối cùng, các ngươi ra ngoài củng cố những gì đã học được một phen, đồng thời thích ứng với thực lực điên cuồng của bản thân tăng lên trong khoảng thời gian này, ta hi vọng ở cuộc thi tư cách, các ngươi có thể thi đấu một cách hoàn mỹ hơn.

- Viện trưởng yên tâm, chúng ta chắc chắn toàn lực ứng phó!

- Tốt lắm, trở lại võ phong của mình đi.

Dương Thương cao giọng nói.

Lúc này phần lớn các thiên tài chắp tay nhao nhao cáo lui, liên tiếp điên cuồng tu hành bốn tháng, coi như bọn họ thích tu hành, cũng có chút không chịu đựng nổi, vừa ra khỏi linh tuyền chi địa, trên mặt người nào người nấy đều nở nụ cười tươi.

Khí tức vui vẻ quanh quẩn bên cạnh mọi người, trên đường đi nguyên một đám vui vẻ nói chuyện, lòng tin tràn đầy, tám mươi người, từng người đều xoa tay, chờ đợi tỏa sáng trên cuộc thi tư cách.

Người nào người nấy đều cho rằng bản thân trưởng thành hơn rất nhiều, cũng tin tưởng vững chắc người trước kia mạnh hơn mình người hiện tại đã không phải là đối thủ của hắn nữa, đây là sự tự tin sau khi thực lực tăng vọt.

Về phần tin tức của đám người Diệp Phàm, thời điểm bọn họ mới vừa tiến vào linh tuyền chi địa, còn có không ít người sẽ nhắc lên, cũng không ít người kiêng kị, nhưng bây giờ . . . Ba người Diệp Phàm tính là cái gì chứ.

- A, là Vương Hàn sư huynh!

- Còn có Ninh sư huynh, Vương sư tỷ, Trương sư huynh, bọn họ đều đi ra rồi.

- Khi tức của bọn họ thật là khủng khiếp, so với bốn tháng trước mạnh hơn rất nhiều, linh tuyền chi địa không hổ là nhất đẳng thánh địa của Thiên Phủ.

- Đúng vậy, xem ra cuộc thi tư cách lần này đáng mong đợi rồi đây!

Xung quanh không ít đệ tử phát hiện đám người đi ra từ linh tuyền chi địa, không khỏi có chút kinh ngạc nói.

Dấm người Vệ Đông vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, được đám người sùng bái, khiến bọn họ kinh ngạc.

- Vùi đầu tu hành bốn tháng, chúng ta cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, mặc kệ trên cuộc thi tư cách ba mươi người nào sẽ bộ lộ hết tài năng, ta cảm thấy hôm nay chúng ta nên vứt bỏ ân oán ngày xưa cùng tranh đấu trong tương lao, vui vẻ chúc mừng một phen, hôm nay ta làm chủ, mọi người cùng nhau đến tửu điếm lớn nhất Thiên thành ăn một bữa, thế nào?

Vệ Đông cao giọng nói, biểu hiện cực kỳ hào phóng.

Lập tức, không ít người đồng ý, dù sao cũng là đệ tử Thiên phủ, mặc dù ngày thường có chút tranh đấu, nhìn không thuận mắt nhau, nhưng cũng không có ân oán gì quá lớn.

Xảy ra tình huống của Diệp Phàm và Trầm Vân Hạo, cũng là một vòng luẩn quẩn, nếu như Diệp Phàm cũng là thiên tài, Trầm Vân Hạo cũng sẽ không làm đến mức trắng trợn như vậy.

Nhưng bọn họ không giống nhau, bọn họ đều là thiên tài, ngày thường cũng không có quá nhiều thù hận, nhân cơ hội này cùng đi chúc mừng một phen, tình cảm sâu sắc một chút cũng không phải chuyện xấu, bọn họ dù sao vẫn muốn đi ra ngoài Thiên phủ, thêm bằng hữu thêm một con đường, huống hồ, đến Tứ phủ giao lưu hội, bọn họ cũng cần phải hợp tác với nhau.

- Ta cảm thấy đề nghị này không tệ, cùng là một học phủ, mọi người cũng không nên từ chối!

Ninh Hồng Trần cười nói, thân phận của hắn có thể nói là người dẫn đầu tam tinh đệ tử trở xuống của Thiên Phủ, hắn đã lên tiếng, những người khác cũng không thể không cho thể diện.

Nhưng vào đúng lúc này, một bóng người đi tới, lại là Vệ Lâm.

- Ca!

- Haizzz, Lâm đệ, sao ngươi biết hôm nay chúng ta xuất quan?

Vệ Đông cười nói.

- Ta đúng lúc tới có chút việc, nhìn thấy các ngươi, các ngươi muốn đi liên hoan chúc mừng sao?

Vệ Lâm hỏi.

Vệ Đông nghe vậy không khỏi cười một tiếng, muốn đệ đệ của mình cùng đi, biết thêm một vài thiên tài, chẳng qua đây cũng không phải là chuyện xấu, lúc này cười nói:

- Đương nhiên, Lâm đệ đã đến rồi thì có thể đi cùng chúng ta.

Những thiên tài khác cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhất là một vài tu sĩ có thân phận không cao, có cảm giác tự hào, khoảng khắc ra khỏi linh tuyền chi địa, trong cái giới này bọn họ đã trở thành một trong những thế lực lớn nhất ở Thiên Phủ.

Mà bọn họ nằm trong nhóm đó, cũng là một loại vinh hạnh vô thượng đặc biệt.

Nhưng làm cho tất cả mọi người không ngờ đến Vệ Lâm lắc đầu, còn cao giọng nói:

- Yến hội chúng mừng này ca ngươi không thể đi, không chỉ ngươi, toàn bộ đệ tử Linh Phong cũng không thể đi, Linh Phong xảy ra chuyện lớn rồi, trưởng lão vẫn luôn chờ các ngươi ra ngoài.

- Xảy ra chuyện lớn? Đã xảy ra chuyện gì?

Trương Hoành cao giọng nói, hắn ta ở trong linh tuyền chi địa đã lâu, là người khá khiêm tốn kín tiếng, nhưng tất cả mọi người ở Linh Phong đều rất rõ ràng, trong hàng ngũ nhị tinh đệ tử, danh vọng của Trương Hoành không thể nghi ngờ còn cao hơn cả Vương Hàn.

Vệ Lâm nghe vậy hơi dừng một chút, nhìn tất cả mọi người, cao giọng nói:

- Trầm Long, Đổng Triệt, Dương Phú, Đệ Ngũ Thanh Phong, Vệ Thiên, Chu Tầm, Trầm Vân Trùng, Tiêu Húc, Trương Vũ, Hồ Nhất Đường còn có . . . Còn có Trầm Vân Hạo Trầm sư huynh toàn bộ đều chết hết rồi!

Cái gì?

Lập tức, mọi người thất kinh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)