- Ta đã từng giao thủ với hắn, ta hiểu khá rõ, dùng bốn chữ tổng kết, thâm tàng bất lộ!
Sở Luyến Nguyệt không che giấu cảm tình của mình nói.
- Một tu sĩ phế phẩm thôi mà, có gì đáng phải nói đến đâu chứ, lần này ra khỏi linh tuyền chi địa, hắn có thể đứng ngang hàng với chúng ta được sao? Thực lực của mọi người ít nhất tăng gấp lại lần này, điều này, đáng sợ đến mức nào.
Triệu Linh Nhiên khinh thường nói, nàng ta không muốn thừa nhận quan điểm của mình là sai.
- Một người cường đại hay không, không chỉ nhìn tư chất, nhưng ngươi nói cũng có đạo lý, lần này chúng ta tăng lên quá kinh khủng, linh tuyền chi địa là một trong những thánh địa tu luyện đỉnh cấp của Thiên phủ, vì Tứ viện giao lưu hội lần này mà Thiên phủ đặc biệt phong tồn nguyên khí mấy năm của linh tuyền chi địa.
Sở Luyến Nguyệt gật đầu nói:
- Bản thân Diệp Phàm là tư chất phế phẩm điều kiện tu luyện kém hơn chúng ta nhiều, tiến độ không đuổi kịp chúng ta là điều rất bình thường, haizz, đáng tiếc.
. . .
Đối với những lời bàn luận của các thiên tài trong linh tuyền chi địa, Diệp Phàm không hề biết gì, đương nhiên, cho dù biết rõ, cũng sẽ cười một tiếng, có đan dược nghịch thiên phụ trợ hắn, vấn đề hoàn cảnh tu luyện không thành vấn đề, bàn về tu vi, Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng đến Nhập Cương Tứ Trọng rồi, Đại Lực cũng đã gần đến Nhập Cương Tam Trọng rồi.
Đây là kết quả huấn luyện của Diệp Phàm khi cho bọn họ tập trung vào võ kỹ và tự khống chế tu vi của bản thân, nếu không, Diệp Tàn và Diệp Quỷ đạt đến Nhập Cương Ngũ Trọng cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Nhập Cương cảnh, một cửa khó khăn nhấtlà Nhập Cương Ngũ Trọng đến Nhập Cương Lục Trọng, nhưng tầng cấp khác, trên cơ bản chỉ cần tu hành nguyên khí đầy đủ, một đường bằng phẳng, theo lời của Diệp Phàm, Nhập Cương cảnh chẳng qua là Võ tu cất bước mà thôi, đương nhiên rất đơn giản.
Trên Băng Phong, liên tục một tháng tu hành, khiến cho Diệp Phàm có chút tinh lực lao lực quá độ, Huân Y cũng không biết tại sao, mỗi lần trước khi ngủ, đều muốn hỏi cái này hỏi cái kia, có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của nàng, có rất nhiều thứ nàng không hiểu.
Diệp Phàm trở thành đạo sư giảng dạy nhân sinh cho nàng, cho nàng biết một vài nhân văn, một vài quy tắc giữa người với người khi sống chung cùng tư tưởng nam nữ ở Thiên Vũ đại lục nói cho nàng biết.
Vì điều này mà Diệp Phàm cũng xấu hổ rất lâu, tư tưởng của Huân Y là nam nữ có khoảng cách mà bọn họ gần nhau như vậy, Diệp Phàm không thể tự bào chữa cho mình được.
Cũng may cuối cùng Huân Y nở nụ cười trực tiếp thiếp đi vừa vặn xóa bỏ màn xấu hổ vừa rồi.
Như vậy cũng tốt, dù sao bàn luận về một vài vấn đề bình thường cũng được, nhưng khi Huân Y đỏ mặt nói đến vẫn đề Chủy thủ của hắn, Diệp Phàm thiếu chút nữa phát điên.
Mà cũng không biết là vô tình hay là cố ý, sau khi Huân Y phát hiện ra phản ứng của Diệp Phàm, đối với cái đề tài này càng thêm thích thú, cuối cùng cũng bắt đầu đàm luận về vấn đề sinh hài tử, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhưng vẫn làm không biết mệt.
Nếu như những lời này được nói ra từ miệng của một thiếu phụ thành thục vũ mị, Diệp Phàm có thể hiểu thành đối phương đang dụ dỗ hắn, vậy không cần phải cân nhắc cái gì, trực tiếp xách thương lên ngựa, nhưng lại được nói ra từ một thiếu nữ chưa trải sự đời, Diệp Phàm tỏ vẻ rất khó xử.
Chủ đề về phương diện này, Diệp Phàm chỉ có thể ấp úng, không nói nhiều, nhưng thời gian một tháng trôi qua, tư tưởng của Huân Y cũng dần dần trưởng thành hơn một chút, chí ít Huân Y đã biết Chủy thủ không phải lúc nào cũng nhìn được.
Làm thầy giáo vỡ lòng cho một nữ nhân, Diệp Phàm bày tỏ . . . Thật mẹ nó kích thích.
Hàn băng chi lực đối với năng lực đẩy mạnh thể chất rất mạnh, một tháng, Diệp Phàm đã cảm thấy hàn băng chi lực trong cơ thể sắp bão hòa, đồng thời Mệnh Thần Thuật tầng thứ tư đại môn cũng đang chậm rãi mở ra.
Chỉ cần theo khuynh hướng này mà tu luyện, đoán chừng nửa tháng nữa Mệnh Thần Thuật sẽ tấn cấp, hắn sẽ mở ra Tinh Huyệt đầu tiên của bản thân.
Trải qua mấy ngày này cố nén sự đau khổ hỏa diễm thiêu đốt trong lòng, Diệp Phàm đang đắm chìm trong luyện thể, đột ngột, một tiếng vang khủng bố truyền đến.
Lúc này Diệp Phàm tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, toàn bộ hầm băng bắt đầu nứt toác, băng cứng đáng sợ từ hầm băng rơi xuống, mặt đất đang rung chuyển.
Lúc này Huân Y khó chịu có chút đứng không vững, một tảng băng cứng vô cùng bén nhọn to lớn trực tiếp rơi xuống, rơi xuống phía Huân Y.
Lúc này nguyên lực dưới chân Diệp Phàm vận chuyển, vội chạy đến, đẩy Huân Y ra, song chưởng hung hăng đánh về phía tảng băng cực lớn kia.
Oanh!
Lực bộc phát cực lớn, băng cứng mạnh mẽ bị Diệp Phàm đánh trật hướng, đồng thời băng cứng vỡ tung, vô số mảnh băng bé nhỏ bắn ra, lập tức đâm qua người Diệp Phàm, gần trăm vụn băng đâm vào da thịt Diệp Phàm, máu tươi không ngừng chảy xuống, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Băng cứng to lớn như vậy, muốn di chuyển phương hướng của nó, Diệp Phàm gần như dùng toàn lực hành động, loại nổ tung này tạo nên thương tổn kinh khủng đến cỡ nào, hắn chỉ tới kịp dùng nguyên lực bảo vệ đầu và nội tạng.
Dù vậy, khoảng cách lực trùng kích cũng đủ để cho một võ tu Cương Thể cảnh tử vong, nếu không phải luyện thể của bản thân Diệp Phàm vô cùng mạnh mẽ, mà nguyên lực đặc thù, ngay đầu tiên củng cố thương thế bên trong, chỉ sợ trong nháy mắt thân thể sẽ tan thành mây khói rồi.
Nhưng vẫn chưa xong, toàn bộ băng sơn giống như đều ở vỡ vụn, băng cứng trước mặt Diệp Phàm hung hăng đụng vào mặt đất phía trước, thân thể vốn dĩ đã bị nguyên lực của Diệp Phàm đánh thủng trăm ngàn lỗ lại lần nữa nổ tung.
Băng thứ điên cuồng bắn loạn xạ.
Huân Y nhìn thấy cả người Diệp Phàm đều là máu, sắp nứt cả tim gan, lo lắng hét to:
- Diệp Phàm!
Nói xong, nước mât nàng rơi xuống, không muốn sống trực tiếp lao về phía Diệp Phàm trước khi băng thứ lao đến.
Trong lòng Diệp Phàm quýnh lên, băng thứ khủng bố như thế cho dù là hắn cũng quá sức, Huân Y căn bản chưa từng luyện thể, một khi bị băng thứ đâm xuyên, rất có thể sẽ lập tức mất mạng, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, băng thứ trong thân thể lập tức tan rã, tiếp theo, Diệp Phàm xoay người một cái, kéo Huân Y ôm vào lòng, sau đó dùng lưng chặn lại tất cả băng thứ.
Vèo vèo vèo!
Trong thời gian ngắn ngủi, thân thể Diệp Phàm không ngừng truyền đến thanh âm băng thứ nhập thể.
Huân Y trực tiếp ngây ngốc ở trong lòng Diệp Phàm, nàng có thể cảm nhận được lực công kích Diệp Phàm tiếp nhận đáng sợ đến mức nào, lập tức, một cảm giác khủng hoảng lan tràn trong lòng nàng, Diệp Phàm có thể chết không? Không, nàng không muốn, tuyệt đối không muốn.
Ầm!
Mặt đất nứt toác, Diệp Phàm ôm Huân Y trực tiếp rơi xuống khe băng, Diệp Phàm cảm giác phía sau lưng mình dường như đã nổ tung, nếu không phải hắn dùng nguyên lực điên cuồng phòng hộ, nội tạng sẽ bị đâm xuyên.
Cuối cùng thời điểm rơi xuống, Diệp Phàm nhìn thấy một bóng người bay vào, một nam tử trung niên, y phục ấy . . . Kiếm Tông!
Ngay sau đó Diệp Phàm trực tiếp lâm vào hôn mê.
Ầm!
Dưới đáy băng sơn màu thủy tinh, một thanh âm vang dội vang lên, Diệp Phàm và Huân Y đồng thời rơi xuống đất, đồng thời ở phía trên, một tiếng rống vô cùng hào hùng truyền đến, hầm băng hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn che mất toàn bộ ánh sáng, dưới lòng đất an tĩnh chỉ còn lại hai người Diệp Phàm cùng Huân Y.
Trong không gian đen kịt, trong lòng Huân Y vô cùng sốt ruột, nàng cẩn thận thoát khỏi lồng ngực của Diệp Phàm, đồng thời bối rối ôm Diệp Phàm, sờ mũi hắn cảm nhận khí tức của hắn.