- Khụ… Huân Y à, cái này không thể cắt, đây là bảo bối của ta, lớn lên trên người ta.
- Bảo bối của ngươi? Tại sao ta không có thứ dài như vậy chứ?
- Chỉ có nam nhân mới có thôi, cũng giống như nữ nhân các ngươi đấy, ngươi xem ngươi trước lồi sau vểnh đấy mà?
Diệp Phàm có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ có thể kiềm chế được rồi nhưng những câu hỏi của Huân Y khiến hắn cảm thấy cả người mình sắp bùng nổ đến nơi rồi.
Huân Y nghe vậy nhất thời sững người ra, ngay sau đó mặt đỏ ửng, cho dù có ngốc đi nữa cũng hiểu được ý của Diệp Phàm, thứ mà chỉ duy nhất nam nhân có, cũng giống như nơi đầy đặn của nàng, một nơi rất riêng tư.
Đột nhiên phát hiện ra bàn tay trắng nõn của mình đang đặt trên đó, lúc này kinh ngạc kêu lên một tiếng, buông tay phải ra, muốn lui ra nhưng lại sợ lạnh không lùi ra nữa, nàng cảm thấy cả người giống như bị lửa thiêu đốt vậy.
Diệp Phàm cũng có chút buồn bực, chuyện gì thế này, có muốn giải quyết nàng ngay tại chỗ không? Muốn! Rất muốn! Hắn là nam nhân mà . . . Thân thể đang điên cuồng ám chỉ hắn, Diệp Phàm không tự chủ được ôm chặt hơn, Huân Y cảm thấy một sức lực mạnh mẽ ôm chặt nàng, giống như muốn dung nhập nàng vào trong thân thể của Diệp Phàm.
Nàng muốn tránh thoát, nhưng lại cảm thấy không có chút sức lực nào, thậm chí, nàng cực kỳ mê luyến loại cảm giác này.
Không nói rõ được cũng không tả rõ được, chí ít đối với Huân Y hiện tại, nàng cũng không biết tình cảnh của mình nguy hiểm cỡ nào.
Nếu đổi lại là những người khác, cho dù chết cóng, nàng cũng không để cho người khác ôm này, điều này cũng không phải là xuất phát từ ý nghĩ bảo vệ mình, mà sự chán ghét của bản thân nàng.
Nhưng đối với Diệp Phàm nàng không cảm thấy vậy, nàng cảm thấy chỉ cần là Diệp Phàm, mặc kệ bảo làm gì cũng được, nàng thích ở gần với Diệp Phàm như vậy, cũng thích ngửi mùi hương trên người hắn.
Nhưng dần dần, Huân Y phát hiện có chút không đúng, sức lực rất lớn, nhiệt độ cơ thể Diệp Phàm dường như đang tăng cao, thậm chí còn kèm theo hơi thở thô ráp nữa.
- Diệp Phàm, ngươi, ngươi không sao chứ? Có phải là lạnh đến sinh bệnh rồi trong?
Huân Y có chút lo lắng nói, tà niệm trong lòng Diệp Phàm điên cuồng xuất hiện, đây hoàn toàn là dụ hoặc trần trụi, một nữ nhân thanh thuần cứ như vậy không ngừng kích thích dây thần kinh của hắn, lúc này, sợ là bất kỳ một nam nhân nào cũng khó mà áp chế dục vọng trong lòng mình.
Cho dù là Diệp Phàm, cũng có chút khó khống chế, hắn cũng là nam nhân bình thường, hắn cũng có nhu cầu bản năng của bản thân, cũng may hắn không phải là một thiếu niên mười tám tuổi.
Hung hăng bóp bắp đùi mình, Diệp Phàm bị đau dời lực chú ý của mình, ôn nhu nói:
- Sau này lúc đi ngủ không được nói chuyện, nếu không đến lúc nào đó ta sẽ khiến ngươi sinh hài tử đấy.
Sinh hài tử?
Trong lòng Huân Y có chút sáng lên, giống như một chiếc đèn đột nhiên được bật lên, thì ra trước khi ngủ nói chuyện với Diệp Phàm có thể khiến hắn sinh hài tử với nàng, chỉ cần sinh hài tử, Diệp Phàm có lẽ thoát khỏi sự đau khổ trước đó, ở bên cạnh nàng, điều này… quá tốt rồi!
Diệp Phàm đau đầu nói một câu.
. . .
Khác với tình trạng huấn luyện nước sôi lửa bỏng của Diệp Phàm bên này, huấn luyện trong linh tuyền chi địa lại yên ổn hơn nhiều, nhưng trong mắt những thiên tài này, loại tu luyện này đủ để khiến cho bọn họ mê say.
Bình thường lúc nghỉ ngơi bọn họ có thể cùng đồng bạn chơi đùa, nhưng lúc tu hành, người của một phong sẽ tập hợp tham khảo dò xét lẫn nhau.
Bên trong nguyên khí nồng đậm như vậy, tư chất tốt xấu gì cũng hiện lên rất rõ ràng.
Vẻn vẹn hơn hai tháng, tu vi của Bắc Cung Tuyết đã đạt đến Nhập Cương Tứ Trọng chi cảnh, tốc độ này, quả thực khủng bố, để cho phần lớn các học viên không ngừng hâm mộ.
Nguyệt Lang trong khoảng thời gian này cùng nhiều lần mịt mờ nhìn về phía Bắc Cung Tuyết, từ lần trước sau khi trong lòng sinh ra tà niệm với Bắc Cung Tuyết, hắn ta phát hiện nữ nhân này càng ngày càng mê người, mười bảy tuổi, chính độ tuổi phát dục nhanh nhất của nữ nhân, hai tháng, đủ để cho Bắc Cung Tuyết lần nữa toả sáng với mị lực mới.
Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cũng từ từ xuất hiện đường cong lồi lõm kinh người, trên khuôn mặt đáng yêu, có thêm tia quyễn rũ ngây ngô, có thể nói, Bắc Cung Tuyết hơn hai tháng tước, khiến cho người ta nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, nhưng đều là diện mạo bên ngoài, hiện tại vóc dáng và gương mặt vô cùng xinh đẹp tuyệt vời.
Tu vi của Nguyệt Lang là Nhập Cương Ngũ Trọng, bàn về chất, hắn ta còn kém hơn Bắc Cung Tuyết không ít, hiện tại hắn có lòng tin hoàn toàn có thể nghiền ép Bắc Cung Tuyết, nhưng một khi qua khoảng thời gian này, đợi Bắc Cung Tuyết đi vào Nhập Cương Ngũ Trọng thì không thể nói trước điều gì.
Trước khi cuộc thi tư cách diễn ra, bất kể thế nào cũng phải chiếm đoạt nữ nhân này, chỉ cần đoạt lấy nàng, sau này còn không phải muốn thế nào được thế nấy sao, hắn không tin nữ nhân này sẽ không để ý thanh danh mà nói chuyện này ra, cho dù nữ nhân này cực kỳ cương liệt thì giết người diệt khẩu là xong rồi.
Lần làm nhiệm vụ tiếp theo, hắn ta nhất định phải đi cùng.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Lang mịt mờ nhìn thoáng qua Ninh Hồng Trần, trong lòng tính toán dùng thứ gì để mua chuộc Ninh Hồng Trần.
Thế giới võ tu, tử vong là một chuyện cực kỳ chuyện bình thường, thiên tài cũng giống như thế.
Không chỉ Bắc Cung Tuyết có sự tiến bộ, tu sĩ khác thấp nhất cũng là đỉnh phong Nhập Cương Nhị Trọng, hơn nữa khoảng cách đến Nhập Cương Tam Trọng chỉ có còn cách xa một bước, tin tưởng đến cuộc thi tư cách, cơ bản toàn bộ có thể đạt tới Nhập Cương Tam Trọng.
- Cuộc thi tư cách lần này, chúng ta nhất định phải chơi Tiềm Long Phong một trận thật sảng khoái.
Sở Thắng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiềm Long phong?
Vương Hàn nghe vậy không khỏi lộ ra ý cười khinh thường, trong khoảng thời gian này, hắn đã khống chế tu vi đến đỉnh phong Nhập Cương Ngũ Trọng, tu vi không còn tăng lên nữa, mà một lòng diễn luyện võ kỹ, ở thánh địa linh tuyền chi địa này võ kỹ của hắn ta đã sắp viên mãn rồi, trước cuộc thi tư cách, hắn có lòng tin côn pháp của mình sẽ tăng lên đạt tới trạng thái hoàn mỹ.
Đến lúc đó, kẻ địch của hắn ta chỉ Thần Võ phong, cho dù là Thiên phong, hắn ta cũng không để vào mắt.
Về phần Tiềm Long phong, hắn ta căn bản không xem là đối thủ:
- Chỉ là một cuộc thi huấn luyện thôi mà, trò chơi trẻ con thôi, Tiềm Long phong không xứng để cho chúng ta nhớ thương như vậy, gặp đánh chết là được, mục tiêu chủ yếu vẫn là đặt ở trên người của Thần Võ phong và Thiên phong.
- Đã biết, lần này Linh Phong chúng ta sẽ để cho tất cả mọi người biết rõ, cái gì gọi là cường đại!
Vệ Đông cao giọng nói.
Nữ đệ tử Phượng Minh phong lại là một phong cảnh khác, không thể không nói, ở linh tuyền chi địa, Phượng Minh phong hấp dẫn được nhiều ánh mắt nhất, nhất tinh đệ tử do Sở Luyến Nguyệt cầm đầu, nhị tinh đệ tử do Triệu Mẫn Nhu cầm đầu.
Các nàng bàn luận nhiều nhất cũng không phải là vinh quang của võ phong hoặc là đánh đánh giết giết, mà là rất nhiều chuyện vặt vãnh, ví dụ như nam thần Ninh Hồng Trần, ví dụ như bát quái về ai đó, ví dụ như võ kỹ của ai là huyễn khốc nhất.
- Đương nhiên là Hồng Trần sư huynh, người gì vừa đẹp trai võ kỹ vừa đep vậy chứ!
Có hoa si híp mắt nói.
- Ta cảm thấy . . . võ kỹ của Diệp Quỷ là huyễn khốc nhất!
Khiến cho đám người Triệu Linh Nhiên hơi kinh ngạc người nói ra câu này lại là Triệu Vũ, Triệu Vũ nhìn ánh mắt nghi hoặc của các nàng, không khỏi nhếch miệng:
- Ta không thuận mắt với bọn họ, nhưng võ kỹ của Diệp Quỷ quả thực rất mạnh, lúc rút kiếm có thể giết chết ngươi.
- Nói đến Diệp Quỷ, ta cảm thấy võ kỹ của Diệp Phàm mới là lợi hại nhất.
Sở Luyến Nguyệt lắc đầu:
- Trận chiến giữa hắn và Tiêu sư tỷ ta đã xem rồi, nếu như ta đụng phải hắn, kho nói trước thắng bại.
- Sở Luyến Nguyệt đánh giá Diệp Phàm cũng rất cao đấy nhỉ?
Triệu Linh Nhiên hiếu kỳ nói.