Vô Địch Thiên Đế

Chương 180: Thách thức sự chịu đựng của diệp phàm

Chương Trước Chương Tiếp

Đến phía trên Băng Phong, Diệp Phàm trực tiếp dẫn Huân Y tiến về phía đỉnh núi.

- Diệp Phàm, nếu gặp phải Băng Xà thì nên làm gì?

Băng Xà to lớn lần trước rõ ràng đã khiến Huân Y có chút sợ hãi.

- Yên tâm đi, Băng Xà vào một lần ăn cần nghỉ ngơi một năm đến hai năm, phần lớn thời gian đều ở trong huyệt động, muốn gặp được cũng không dễ dàng, lại nói, Băng Phong lớn như vậy, số lượng Băng Xà chỉ có mấy trăm con, xác suất xuất hiện rất nhỏ.

Diệp Phàm an ủi, dẫn theo nàng bảy lần quặt tám lần rẽ đi đến một hầm băng cực kỳ một chỗ cực kỳ lạnh lẽo.

- Sao nơi này còn lạnh hơn bên ngoài thế?

- Bởi vì nơi này hàn khí không phải là hàn khí tự nhiên, là hàn băng chi lực của tứ phẩm hung thú Băng Quy, Băng Quy chính là bá chủ của Băng Phong, đồng dạng hung thú không dám tiến vào nơi đây, cho nên ở chỗ này tu luyện công pháp cực kỳ an toàn.

- Nhưng đó chính là hung thú tứ phẩm, nếu như bị nó phát hiện, chúng ta làm sao bây giờ?

Huân Y nghe vậy không khỏi có chút gấp rút nói, hung thú tứ phẩm, đây chính là sự tồn tại Siêu Phàm cảnh đó, phun một ngụm đoán chừng có thể làm bọn họ đông chết.

- Yên tâm, Băng Quy thích ngủ, một khi ngủ là mấy chục năm đến trên trăm năm, ta thấy hàn băng khí tức nơi này không đến nỗi quá lạnh, có thể phán đoán sơ bộ Băng Quy mới ngủ được mấy năm, cho dù muốn tỉnh lại, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi năm, đến lúc đó chúng ta đã sớm rời đi rồi.

Diệp Phàm tùy ý nói, ngay sau đó tìm một chỗ tương đối bí mật trong hầm băng, tạo thành một hố băng:

- Nơi này tạm thời là chỗ ở của chúng ta, nhưng thời gian hai tháng này, chúng ta phải ăn lương khô để sống qua ngày.

- Ha ha, không sao, có thể cùng ngươi tu hành, ăn gì cũng được cả.

Huân Y nghe vậy đột nhiên nói, lúc này Diệp Phàm hơi sững sờ, tiểu nha đầu này nói chuyện . . . Cũng không biết lần này đơn độc dẫn nàng ra ngoài là tốt hay là xấu nữa.

Thời gian tu hành cực kỳ buồn tẻ, nhưng đối với Võ tu mà nói, sớm đã thành thói quen, hai tháng cuối cùng, tu vi của Diệp Tàn và Diệp Quỷ không còn tăng lên nữa, chủ yếu lấy củng cố làm chủ, đồng thời chăm chỉ luyện tập phương diện luyện thể và thông thạo võ kỹ.

Đại Lực cũng giống như thế, mục tiêu Diệp Phàm cho hắn là tu vi đạt tới Nhập Cương Tam Trọng, toàn bộ thời gian đều tập trung trên Phục Thiên Cửu Côn, cùng với tính đặc thù của Kim Cương Bá Thể và thiên sinh thần lực của bản thân Đại Lực, thực lực Nhập Cương Tam Trọng đủ để càn quét đại đa số thiên tài nhị tinh đệ tử.

Việc tu hành của Diệp Phàm và Huân Y cũng rất bình thường, chỉ là cực kỳ xấu hổ, bổi tối lúc đi ngủ, thể chất của Diệp Phàm đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Huân Y dù sao cũng không phải là luyện thể, năng lực chống cự còn kém, cho dù có nguyên lực hộ thể, nhưng nửa đêm vẫn lạnh đến môi phát tím.

Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải ôm nàng vào lòng rồi đi ngủ, chỉ là kể từ đó, hai người không ít lần tiếp xúc thân mật, Diệp Phàm cũng là nam nhân bình thường, thân thể kiếp này tuổi tác huyết khí phương cương, chưa kể đến tình cảm cá nhân thì phản ứng bản năng của con người đã khiến Diệp Phàm khổ không thể tả.

Cả buổi tối, Diệp Phàm gần như đều đấu tranh với thân thể của mình, thân thể cường tráng có thể mang đến cho hắn năng lực phòng ngự vô cùng tốt, đồng dạng, cũng có thể mang đến cho hắn nhu cầu thân thể đáng sợ.

Buổi tối Huân Y ngủ rất say, đầu hôm nàng cảm thấy cả người giống như sắp đông chết, nhưng sau đó, một vòng tay vô cùng ấm áp giúp nàng chống đỡ tất cả cái rét lạnh, đợi đến sáng khi tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang ở trong lòng Diệp Phàm, lúc này trên mặt đỏ bừng, rồi lại có chút hạnh phúc.

Lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn dật góc cạnh cùng làn da trắng trẻo của Diệp Phàm, Huân Y cảm thấy người mình nóng bừng, ngửi thấy khí tức của Diệp cả người dường như mềm nhũm, qua nửa canh giờ, Diệp Phàm mới tỉnh lại.

Mở to mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đến ngạt thở khắc sâu vào hắn tầm mắt, cho dù năng lực tự khống chế của Diệp Phàm không kém, cũng không khỏi có chút chấn động, cũng may hắn đã nhanh chóng khống chế tốt suy nghĩ của bản thân, buông nàng ra giải thích nói:

- Tối hôm qua thấy ngươi lạnh quá, cho nên . . .

- Ừm, ta biết, ta không nghĩ lung tung, cám ơn ngươi Diệp Phàm.

Huân Y gật đầu nói, lần trước Diệp Phàm đã nói suy nghĩ của hắn cho nàng biết, nàng đương nhiên sẽ không để cho Diệp Phàm khó xử.

Diệp Phàm nhẹ gật đầu, trong lòng có chút cảm khái, lần này tới đây, hắn không phải là không suy tính về vấn đề rét mướt, cho nên bảo Huân Y cố ý mang noãn ngọc đặc chế, chỉ là hắn rõ ràng đã đoán lầm sự lạnh lẽo giá băng của hầm băng này, cùng năng lực chống rét của Huân Y rồi.

Một buổi tối mà đã khiến hắn tinh lực lao lực quá độ, nghĩ đến còn một tháng nữa, Diệp Phàm không khỏi âm thầm gào thét trong lòng, vui không? Đương nhiên vui rồi, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng mình, ai mà không thích chứ.

Nhưng ôm vào lòng lại phải nhịn xuống tà niệm trong lòng, không vui vẻ chút nào, nếu là nữ tử phóng đãng nữ tử cũng thôi đi, Diệp Phàm cũng sẽ không phải cố ý khống chế nhu cầu của bản thân, coi như hai người giải quyết nhu cầu thôi, phát tiết dục vọng thuần túy.

Nhưng Huân Y lại không giống vậy, nàng là cô nương tốt, không thể nào cùng nàng giải quyết nhu cầu, chiếm lấy nàng chính là thương tổn nàng.

Sau đó hai người tu hành cả ngày, lần nữa đến buổi tối, lần này khiến cho Diệp Phàm không ngờ tới là bản thân Huân Y ngủ bên cạnh Diệp Phàm, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của hắn mà chui vào trong ngực hắn.

- Dù sao . . . Dù sao cũng phải ôm ngủ . . . Cũng không cần đợi đến nửa đêm, ta sợ lạnh!

Huân Y đỏ mặt thấp giọng nói, dáng vẻ động lòng người, cực kỳ mê người.

Lúc này Diệp Phàm có phản ứng cơ thể theo bản năng.

- Diệp Phàm, ngươi bình thường kiếm bất ly thân, trên người còn đặt chủy thủ sao?

Huân Y khẽ cau mày nói, trong vòng tay ấm áp lại có một vật nhô lên chống vào hạ thân làm nàng rất khó chịu, bàn tay trắng nõn trực tiếp nắm lấy vị trí nhô lên đó, Huân Y nói tiếp:

- Nơi này chọc vào người ta khiến ta rất khó chịu, có thể đặt chủy thủ phía sau được không?

Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được tiểu đệ đệ của mình bị Huân Y năm lấy, lập tức, cả người đều có một cảm giác khó tả không thể nói rõ được, bàn tay này … Có chút ôn nhu và mềm mại khiến cho hắn có chút mê say.

Chỉ là ngay sau đó . . . bàn tay Huân Y thỉnh thoảng cầm Chủy thủ di chuyển, nhưng Chủy thủ này căn bản không xê dịch được, lúc này nàng lần nữa đổi hướng khác…

Diệp Phàm trực tiếp trợn tròn mắt, loại cảm giác này, làm sao giống như là . . . Nếu đổi lại là lại bất kỳ nữ nhân nào, sợ là rất nhanh đã có thể kịp phản ứng, nhưng Huân Y không giống vậy, từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong viện tử, kiến thức về phương diện này gần như bằng không, thậm chí rất nhiều kiến thức về cuộc sống từ lúc đến Thiên phủ mới học được.

Nàng chỉ biết nam nhân và nữ nhân ngủ cùng nhau sẽ khiến cho nữ nhân mang thai, thậm chí trong lòng nàng còn cầu nguyện nếu như mang thai hài tử của Diệp Phàm, có phải Diệp Phàm sẽ ở bên cạnh nàng không, thế nhưng trên thực tế, đối với quá trình mang thai, nàng căn bản một chữ cũng không biết.

Nhưng rất nhanh, Huân Y dường như hiểu ra điều gì, cái này hình như… Không phải là chủy thủ!

- Diệp Phàm, đây là cái gì, thật là dọa người, trên người ngươi mọc nhọt sao? Có muốn ta dùng đao cắt giúp ngươi không?

Huân Y có chút sợ hãi nói, nhọt lớn như vậy, trước đó cũng không biết, chắc chắn rất đau đớn nhỉ.

Diệp Phàm nghe vậy hai mắt lập tức hóa đá, bất giác lùi về phía sau một chút, cắt nó? Bà cô của ta ơi, thứ này mà có thể cắt sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)