Vô Địch Thiên Đế

Chương 176: Tội chết không thể tránh

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm thấy thế, hơi nghiêng qua một bên, tiếp đó nguyên lực trong tay trực tiếp đánh gãy tâm mạch của Trương Vũ.

Diệp Phàm nhảy ra, thân hình Trầm Vân Hạo bay đến bên người Trương Vũ, bắt lấy hắn ta, mục tiêu của hắn ta hiển nhiên là chuẩn bị cứu Trương Vũ ra ngoài, vừa rồi hắn ta nói chuyện hoàn toàn là giương đông kích tây.

Chỉ cần Trương Vũ được hắn ta cứu, đương nhiên Trương Vũ sẽ giúp hắn ta trả đũa, đến lúc đó, nên sứt đầu mẻ trán có thể không phải hắn ta.

Nháy mắt bắt lấy Trương Vũ, thân hình Trầm Vân Hạo đi nhanh, chụp vào Hồ Nhất Đường.

Lúc này Diệp Phàm cao giọng nói:

- Nhị đệ cẩn thận, Trầm Vân Hạo muốn giết người diệt khẩu!

Diệp Tàn nghe vậy hai mắt hiện lên một tia sáng mờ mịt, nguyên lực bạo liệt đánh gãy tâm mạch của Hồ Nhất Đường, đồng thời giống như không kịp phản ứng, bị Trầm Vân Hạo đánh lui, Trương Vũ và Hồ Nhất Đường đồng thời bị Trầm Vân Hạo bắt lấy.

Lập tức tất cả mọi người nhao nhao nhìn về phía Trầm Vân Hạo, mà sắc mặt Trầm Vân Hạo lại đột nhiên thay đổi, cao giọng nói:

- Các ngươi giết bọn hắn?

Trên mặt Diệp Phàm lập tức tràn đầy "tức giận", trào phúng nói:

- Trầm Vân hạo, ngươi làm trò giết người diệt khẩu trước mặt mọi người, vậy mà câu nói đầu tiên là vu hãm chúng ta, đây chính là Thiên Phủ sao? Các ngươi đã quang minh chính đại tới mức này rồi à? Dương Thương viện trưởng, nếu ngươi không thể chủ trì công đạo, chúng ta tự nguyện rời khỏi Thiên phủ.

- Đồng thời, ta thân là Vương gia Sở quốc, sẽ thông báo rộng rãi chuyện này cho toàn bộ Sở quốc.

Nhiều đệ tử đều không cam lòng giúp Diệp Phàm đòi công đạo, đám người Diệp Phàm giết người? Ngươi coi bọn họ mù sao? Diệp Phàm còn cố ý nhắc nhở Diệp Tàn là Trầm Vân Hạo muốn giết người diệt khẩu, rõ ràng Diệp Tàn chưa phản ứng kịp, chẳng lẽ ngươi muốn nói hắn giết Hồ Nhất Đường?

Bọn họ ngốc sao? Đây đều là nhân chứng quan trọng, ngược lại hành vi giết người diệt khẩu của Trầm Vân Hạo mới là thật.

Có đôi khi quan niệm của con người chính là dễ dàng kích động như vậy, dù sao Diệp Phàm cũng là người sống lại một đời, chút thủ đoạn ấy cũng không có thì kiếp trước sống trên một con chó mới đúng.

Đám người Trầm Hàn Phong đều ngây ra tại chỗ, trong đôi mắt nguyên một đám tràn đầy hận thù và thờ ơ, lúc này làm thế nào cũng không thế giết người ở trước mặt, ngươi không giết người, bọn họ có thể nói là đám người Trương Vũ vu oan giá họa, hiện tại ngươi làm trò giết người trước mặt tất cả mọi người, nếu Thiên Phủ không trừng phạt, vậy thật sự không thể nào nói nổi.

Có thể nói bản thân Trầm Vân hạo quả thật đã đưa mình đến đường chết.

Trầm Vân Hạo cũng choáng váng, thế nào hắn ta cũng không nghĩ tới đám người Diệp Phàm gian xảo như vậy, cái này căn bản là đào xong hố để cho hắn ta nhảy, cố tình hiện tại cho dù hắn ta làm thế nào cũng không nói rõ.

Đám người Diệp Phàm có thể giết bốn người Trầm Vân Trùng Trương Vũ, đó là bởi vì bọn họ thuộc về bên bị tập kích giết, người khác động thủ với bọn họ trước, bọn họ có quyền này, nhưng Trầm Vân Hạo ngươi không được, ngươi và đám người Diệp Phàm không thân cũng chẳng quen, nói giết giúp bọn họ, không thể nào nói nổi, mà Trương Vũ và Hồ Nhất Đường không ra tay với ngươi hoặc ra tay với người bên cạnh ngươi, ngươi chủ động giết người là thuộc về tập sát đồng môn.

Nhất là lúc này ai cũng cho là hắn ta giết người diệt khẩu, cái tội danh này còn nghiêm trọng hơn.

- Người không phải ta giết, đến trên tay của ta bọn họ đã chết rồi.

Trầm Vân Hạo hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phàm cao giọng nói, đồng thời sát ý khủng bố trực tiếp ép về phía Diệp Phàm.

Lúc này Bạch Khinh Ngữ bộc phát ra khí thế đáng sợ, trực tiếp ép về phía Trầm Vân Hạo, dịu dàng nói:

- Nếu người nào áp chế ta để cho đệ tử Tiềm Long phong ta bị tập kích giết, ta chắc chắn chém giết một đám hậu bối các ngươi!

Tôn Thái nghe vậy sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

- Trầm Vân Hạo, giết người thì đền mạng, lý lẽ chính đáng, viện trưởng, ngươi còn đang chờ cái gì, chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn ta là người Trầm gia, cho nên hắn ta có thể tùy ý sát hại đồng môn sao? Các ngươi nói không có chứng cứ hắn ta diệt cả nhà tỷ muội Vương Tử Nhiên, hiện tại hắn giết người ngay trước mặt chúng ta, có thể làm chứng cứ không?

Diệp Phàm nói tiếp, vô số đệ tử nhìn xem Dương Thương, bọn họ chờ đợi một đáp án, một đáp án nhất định phải giết Trầm Vân Hạo, nếu không bọn họ khó tiêu ác khí, thế gia ở Thiên phủ đã phách lối đến loại trình độ này.

Dương Thương nghe vậy không khỏi mờ mịt nhìn Diệp Phàm một chút, người khác có lẽ không thể phát hiện động tác nhỏ của Diệp Phàm và Diệp Tàn, nhưng hắn ta và Tôn Thái lại cực kỳ rõ ràng, chỉ có điều lúc này coi như bọn họ nói tình hình thực tế, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng bọn họ đang thiên vị Trầm Vân Hạo.

Không thể không nói, thủ đoạn của người trẻ tuổi này vô cùng đáng sợ.

- Trầm Vân Hạo sát hại đồng môn trước mặt mọi người, tội không thể tha, y theo phủ quy Thiên phủ, tội chết!

Dương Thương cao giọng nói, không để ý đến biểu tình của Trầm Hàn Phong, nói tiếp:

- Đệ tử Chấp Pháp Đường mang Trầm Vân Hạo đi.

- Đợi đã, viện trưởng, nếu là tội chết vì sao còn phải mang đi, chấp hành ngay ở chỗ này đi.

Diệp Phàm cao giọng nói, nếu như cũng đã đắc tội những thế gia này, đắc tội 100 điểm là đắc tội, đắc tội 1000 điểm cũng là đắc tội, đánh rắn đánh giập đầu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tên Trầm Vân Hạo này làm việc tàn nhẫn không có quy củ, nếu để hắn ta còn sống, không chừng mẫu thân mình ở Sở quốc cũng sẽ gặp nạn.

Mặc dù có Sở Hoàng bảo hộ, tin tưởng không có vấn đề lớn, những chuyện Diệp Phàm làm không thích liều dù xác suất nhỏ.

- Ý ngươi cho rằng viện trưởng làm việc sẽ không công bằng sao?

Tôn Thái nghe vậy lúc này cao giọng nói.

- Không sai, ta chính là cho rằng như vậy.

Diệp Phàm nghe vậy nói thẳng, trong đôi mắt tràn đầy thản nhiên, không cho đám người Dương Thương chút mặt mũi nào, nhưng một câu nói kia quả thật làm cho tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ, thật ra không ít đệ tử cũng nghĩ như vậy, dù sao đã là tội chết, áp trở về làm gì? Nếu không có mờ ám, ai cũng không quá tin tưởng.

Chỉ có điều dù sao Dương Thương cũng là viện trưởng, bọn họ không dễ nghi ngờ, cũng không nghĩ Diệp Phàm thẳng thắn như thế, mặc dù đắc tội không ít người, nhưng cũng khiến cho đám người Dương Thương leo lên lưng hổ khó xuống, nói đến mức này còn khăng khăng muốn mang đi, đó là không đánh đã khai.

- Diệp Phàm, ngươi thật sự muốn cùng Trầm gia ta không chết không thôi sao?

Trầm Hàn Phong phẫn nộ quát, Trầm Vân Hạo là con của hắn ta, lúc này một tên tiểu bối khăng khăng muốn giết nhi tử hắn ta, hắn ta hận không thể rút gân lột da tên tiểu bối này.

- Lúc Trầm Vân hạo quyết định giết ba người huynh đệ chúng ta, chúng ta đã không chết không thôi, ai muốn giết ta, ta giết kẻ ấy, đây chính là ranh giới cuối cùng của Diệp Phàm ta!

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói, đối mặt với sát ý của Trầm Hàn Phong vẫn đứng vô cùng vững như cũ, không thể không nói, loại phong thái này ngược lại khiến không ít đệ tử thiếu nữ trong mắt lóe lên tia dị sắc.

- Được, được lắm, Diệp Phàm, một đệ tử phế phẩm, đến tột cùng là ai cho ngươi cam đảm, Trầm Vân Hạo là nhi tử ta, mà ta là gia chủ Trầm gia, ngươi hiểu chưa?

Trầm Hàn Phong nói tiếp.

- Viện trưởng, rốt cuộc là giết hay không giết? Chẳng lẽ đường đường là một Thiên phủ, còn không can đảm như Diệp Phàm ta sao, không giỏi thì bị diệt môn thôi, loại chuyện này Trầm gia làm cũng không ít, nhưng viên trưởng, ngươi không dám giết à?

Diệp Phàm có ý riêng nói, câu này nói ra, chỉ cần ngươi nhà hắn xảy ra chuyện, kia chính là Trầm gia làm.

Dương Thương nhìn Diệp Phàm, trong lòng cũng không tức giận, chính hắn ta cũng biết, mặc dù hắn ta là viện trưởng, nhưng rất nhiều chuyện xác thật làm cực kỳ không công chính, đây cũng không có cách nào, tình huống Thiên phủ bày ở nơi đó, mà Diệp Phàm đây cũng là cho hắn ta một có hội đánh vỡ hiện trạng của Thiên Phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)