Vô Địch Thiên Đế

Chương 175: Thiên vương lão tử đến cũng không dùng được

Chương Trước Chương Tiếp

Ở Thiên phủ ai cũng biết đám người Tiêu Hcus đi theo sau lưng Trầm Vân Hạo, giờ phút này phát hiện tu vi bọn họ bị phế, thậm chí Trầm Vân Trùng trực tiếp bị giết chết, hắn ta phẫn nộ rất dễ hiểu.

Nhưng tình huống cụ thể của chuyện này, hắn ta thật sự giống như cũng không biết rõ tình huống, lập tức không ít đệ tử cũng hơi nghi hoặc một chút.

- Trầm Vân hạo, ngươi là một súc sinh, ngươi còn ở đây giả vờ, ngươi đồng ý với ta sẽ cứu phụ thân ta, lại gọi người diệt cả nhà Vương gia ta, ta nhất định phải giết ngươi!

Lúc này Vương Tử Yên thét lên một tiếng, sát ý khủng bố thổi quét, ngay sau đó, nàng và Vương Tử Nhiên chuẩn bị nhào tới, cũng may có Huân Y và Đại Lực lôi kéo các nàng.

- Ngươi là?

Trầm Vân Hạo nghe vậy không khỏi vô tội hỏi:

- Ngại qua, vị sư muội này, giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, chỉ có điều ta cũng không nhận ra ngươi, sao có chuyện cứu phụ thân ngươi?

- Ngươi còn muốn giảo biện, Trầm Vân hạo, ngươi khiến cha ta trúng độc Tử Linh Xà, lấy Cứu Sinh Thảo uy hiếp chúng ta, để chúng ta dẫn Diệp Quỷ ra ngoài, thông qua Diệp Quỷ dẫn Diệp Phàm ra, giết bọn hắn.

- Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, ta không biết là ai bảo ngươi vu hãm ta, cũng không biết ngươi có phải bị lừa bịp hay không, nhưng chuyện này Trầm Vân Hạo ta tuyệt đối không làm qua.

- Ngươi....Ngươi vô sỉ, ta muốn giết ngươi!

- Làm càn!

Trầm Hàn Phong, gia chủ đương thời của Trầm gia tức giận nói, ngược lại nhìn về phía Dương Thương, cao giọng nói:

- Dương sư thúc, sự thật đã rất rõ ràng, những người này căn bản không có đầy đủ chứng cứ chứng minh con ta Trầm Vân Hạo độc thủ đứng sau, hoàn toàn chỉ dựa vào lời của một người Chu Tầm sẽ phải trị tội con ta, không khỏi làm trò cười cho thiên hạ.

- Các ngươi muốn chứng cứ? Được, mấy người kia cũng là thủ hạ của Trầm Vân Hạo, Trầm Vân Hạo muốn bọn họ làm cái gì, bọn họ sẽ không nói dối.

Diệp Phàm cao giọng nói, sau đó Lăng Hư Kiếm trong tay chỉ vào mi tâm của Tiêu Húc:

- Các ngươi giết tam đệ ta có phải là chỉ thị của Trầm Vân Hạo hay không?

- Diệp Phàm, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, chúng ta chẳng qua là bản thân thèm muốn sắc đẹp tỷ muội Vương Tử Nhiên cho nên nổi lên ý đồ xấu, đến mức sát hại tam đệ ngươi, tất cả đều là một người Chu Tầm gây nên, chẳng có liên can gì tới chúng ta, ngược lại ngươi phế tu vi chúng ta, ngươi đáng chết.

Tiêu Húc nghiến răng nghiến lợi nói, nếu như đã đến học phủ hắn ta không sợ, hắn ta không tin lúc này Diệp Phàm còn dám tiếp tục giết người trước mặt tất cả mọi người, Trầm Vân Trùng chết là bởi vì bên trong ký ức thủy tinh có bằng chứng Trầm Vân Trùng xuất thủ, nhưng bọn họ ngay từ đầu đang phòng thủ.

- Diệp Phàm, đán người Tiêu Húc căn bản không có ra tay với ngươi, còn không thả hắn ra, ngược lại ngươi phế tu vi đám người Tiêu Húc, ngươi nhất định phải tiếp nhận xử phạt.

Tiêu Sơn, gia chủ Tiêu gia cao giọng nói.

Nhiều đệ tử nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, làm sao đến cuối cùng còn muốn trừng phạt Diệp Phàm, mắt những trưởng lão này đều mù sao?

Diệp Phàm nhe vậy lạnh lùng nhìn đám người một chút, hắn xác thật đối với giới hạn vô sỉ cuối cùng của tình người không có hiểu biết nhiều, có điều không quan trọng, Diệp Phàm hắn muốn giết người, ai cũng không ngăn được.

Vèo!

Trường kiếm gào thét, một đạo kiếm quang hiện lên, một cánh tay Tiêu Húc trực tiếp rơi ra, máu tươi tuôn trào.

- Chứng cứ cũng đã cho các ngươi, ta để cho bọn họ giết không phải càng tốt hơn, ký ức thủy tinh cũng đã ở đây, quyền sát sinh mấy người kia ở trong tay ra, lúc nào quy củ của Thiên Phủ không đáng giá như vậy?

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, ngược lại nhìn về phía Tiêu Húc:

- Rất tốt, ta kính ngươi là tên hán tử, ngươi đã nguyện ý làm chó trung thành như vậy thì làm chó chết đi!

Nói xong trườn kiếm của Diệp Phàm chậm rãi nâng lên, mũi kiếm hướng về trái tim Tiêu Húc:

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng!

Tiêu Húc kinh hoàng nhìn mũi kiếm, sau đó nhìn về hướng Tiêu Sênh Vũ.

Lúc này thanh âm Tiêu Sênh Vũ vang lên:

- Diệp Phàm, hắn ta là đường đệ của ta, xem ở mặt mũi ta tha cho hắn ta một lần, như thế nào.

Quan hệ "thân mật" của Diệp Phàm và Tiêu Sênh Vũ ở Thiên phủ lưu truyền rộng rãi, lập tức đám người không khỏi nhìn về phía Diệp Phàm, trong lòng nói thầm, nếu đổi lại là bọn họ sợ rằng sẽ lựa chọn thả đi, dù sao loại mỹ nhân Tiêu Sênh Vũ này, một cái nhân tình không chừng có thể thu hoạch được rất nhiều hưởng thụ tiêu hồn.

Nhưng Diệp Phàm không phải người gặp sắc quên nghĩa, cũng như lúc trước hắn nói, giữa hắn và Tiêu Sênh Vũ, là Tiêu Sênh Vũ thiếu hắn, không phải hắn thiếu Tiêu Sênh Vũ.

Trường kiếm trực tiếp rơi xuống, xẹt một tiếng, hai mắt Tiêu Húc lập tức trợn to, khắp khuôn mặt đều là hối hận, một màn này lập tức làm cho tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, chẳng ai ngờ rằng Diệp Phàm quyết đoán như vậy.

- Làm tổn thương người huynh đệ của ta, ta phải giết chết, coi như Thiên Vương lão tư đến cũng không dùng được, Tiêu Sênh Vũ, ngươi còn không có tư cách kia để ta tha cho hắn ta.

Lời này của Diệp Phàm không cho Tiêu Sênh Vũ chút mặt mũi nào, để cho rất nhiều người thầm nói đáng tiếc, cũng khiến cho không ít đệ tử âm thầm bội phục.

Tiêu Sênh Vũ nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ tức giận, sau đó rất nhanh đã che giấu đi, lúc nàng ta mở miệng kỳ thật đã đoán được kết quả.

Giết Tiêu Húc, Diệp Phàm tùy ý một cước đá hắn ta đi, tiếp đó kéo Trương Vũ tới, giẫm ở dưới chân.

Gia tộc thế lực đông đảo chung quanh nghiến răng nghiến lợi, nhưng Bạch Khinh Ngữ lẳng lặng đứng trước mặt đám người Diệp Phàm, giống như một cánh cửa, chặn tất cả uy thế lại, ai cũng sẽ không nghi ngờ, một khi những cường giả này dám động thủ, nàng cũng dám động thủ với đệ tử phong khác, đến lúc đó Thiên phủ thật sự rối loạn.

Tiềm Long Phong bao nhiêu người? Tổng cộng mới năm đệ tử, nhưng mục tiêu của đối phương là chuẩn bị giết chết toàn bộ năm đệ tử này, cái này chính là chuẩn bị diệt tuyệt Tiềm Long phong, Bạch Khinh Ngữ không tự mình xuất thủ chém chết Trầm Vân Hạo là bận tâm quy củ của học phủ.

Lúc này còn có người dám xuất thủ với đệ tử Tiềm Long phong, ngươi thật sự cho rằng Bạch Khinh Ngữ không phát cáu? Đương nhiên, bàn về thực lực tuyệt đối, những người này dễ dàng thắng Bạch Khinh Ngữ, nhưng ở Thiên Phủ cũng không chỉ có riêng trưởng lão gia tộc, cũng có rất nhiều trưởng lão đệ tử vương triều Siêu Phàm cảnh, ngày bình thường những người này đối với trưởng lão gia tộc coi như lễ phép.

Một khi trưởng lão gia tộc bắt đầu lấy thế đè người, ứng phó với trưởng lão khác họ đương nhiên sẽ kích phát đông đảo cường giả chung mối thù, đến lúc đó Thiên Phủ lại biến thành mấy gia tộc lớn trơ trụi, một trong tứ đại học phủ cũng không còn tồn tại.

Vì một tên Trầm Vân Hạo?

- Ta nói, ta nói!

Trương Vũ cao giọng nói, lúc này hắn ta chỗ nào còn quản được gia tộc với không gia tộc gì, bản thân cũng sắp chết, Diệp Phàm ngay cả Trầm Vân Trùng, Tiêu Húc cũng giết, hắn ta tính là gì?

Huống hồ, coi như hắn ta không nói, Hồ Nhất Đường cũng nhất định sẽ nói, hắn ta chết nhiều không đáng, Trầm gia càng sẽ không bởi vì hắn ta chết mà cho gia tộc của hắn ta có bao nhiêu chỗ tốt, Trương gia ở Kim quốc xem như là Nhất Đẳng Thế Lực, hắn ta cũng không tin Trầm gia sẽ bởi vì việc này mà dám diệt đi cả gia tộc của hắn ta.

- Được, nói ra chi tiết, ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Diệp Phàm cao giọng nói.

Lúc này Trương Vũ nói từ đầu tới đuôi câu chuyện ra, sắc mặt Trầm Vân Hạo ngày càng khó coi, vẻ sát ý hiện lên từ trong đôi mắt hắn ta.

- Nói bậy nói bạ, Trương Vũ, sao ngươi lại nói xấu ta như thế, chẳng lẽ ngươi cho rằng Trầm Vân Hạo ta dễ khi dễ sao!

Trầm Vân Hạo thét lên một tiếng, trong tay đánh ra một cục đá, cục đá vọt thẳng tới hướng Diệp Phàm, muốn bức Diệp Phàm đi, lúc này Bạch Khinh Ngữ muốn hành động, Tôn Thái bộc phát ra khí thế đáng sợ, giữ Bạch Khinh Ngữ lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)