Hình ảnh chậm rãi xuất hiện, lời của Chu Tầm vang lên bên tai tất cả đệ tử, đồng thời, Diệp Phàm giẫm mấy người Trầm Vân Trùng ở dưới chân, hàn quang Lăng Hư Kiếm trong tay phun trào.
- Lớn mật, Diệp Phàm, ngươi đang làm cái gì!
Một tiếng quát lớn vang lên, sau đó Dương Thương mang theo Tôn Thái xuất hiện, trong đôi mắt tràn đầy tức giận đáng sợ.
Sau Dương Thương, các đại thế lực cũng đã đến, đệ tử chấp pháp rút vũ khí ra, vây quanh đám người Diệp Phàm.
- Đệ tử Tiềm Long Phong dám tập sát đồng môn, muốn chết!
Vệ Thanh Ngọc quát lớn một tiếng, căn bản không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng, cường ngạnh ra tay.
Một bên khác, thân ảnh Bạch Khinh Ngữ bay lên, không chút khách khí phát động toàn lực, một tiếng nổ vang lên, Vệ Thanh Ngọc trực tiếp bị đánh lui.
Vẻ giận dữ cuồn cuộn trên mặt Vệ Thanh Ngọc, mang theo một tia kinh ngạc và ghen ghét, thực lực Bạch Khinh Ngữ vật mà mạnh hơn so với nàng ta, ba năm trước đây, nữ nhân này còn kém hơn mình mấy cấp.
- Đường đường là trưởng lão lại dám xuất thủ với đệ tử Tiềm Long Phong ta, xem ta không tồn tại sao?
Bạch Khinh Ngữ cao giọng nói, trên dung nhan tuyệt sắc tràn đầy nộ ý.
- Bạch Khinh Ngữ, ta thấy Tiềm Long Phong các ngươi chính là chuẩn bị dung túng cho đệ tử Tiềm Long Phong phế tu vi đệ tử Thiên Phong, Linh Phong chúng ta, quy củ của Thiên Phủ ở đâu, đệ tử chấp pháp nghe lệnh.....
Vệ Thanh Ngọc đang nói, tiếng Chu Tầm cuồng tiếu vang lên trong hình ảnh: Chậc chậc, hoa tỷ muội động lòng người cỡ nào, bình thường không biết cách ăn mặc, nếu hơi ăn mặc một chút, khẳng định rất nổi tiếng ở Thiên Phủ, có điều, đáng tiếc, nữ nhân tốt như vậy hôm nay không chỉ phải chết, mà trước khi chết còn bị mấy huynh đệ chúng ta thay phiên đến một lần.
Lập tức toàn bộ mọi người dừng lại, một ít đệ tử đã nghiến răng nghiến lợi, đệ tử đồng môn đi ra ngoài làm nhiệm vụ vậy mà khi nhục như thế.
Sắc mặt đám người Dương Thương cũng khó coi, Vệ Thanh Ngọc vốn chuẩn bị xuất thủ cũng không thể không dừng tay, lúc này phía sau Dương Thương không một ai dám làm càn một mình.
Mà hiển nhiên Dương Thương muốn xem hết nội dung trong ký ức thủy tinh này.
Lúc nói đến Trầm Vân Hạo, người Trầm gia nhịn không được, Trầm Quát trưởng lão trực tiếp đi ra cao giọng nói:
- Đệ tử Tiềm Long Phong lớn mật, dám giả tạo ký ức thủy tinh vu hãm đệ tử Trầm gia ta.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh:
- Có phải giả hay không, tất cả mọi người không phải mù, kiên nhẫn xem cho ta!
- Trầm Quát, lui ra!
Dương Thương cao giọng nói, trên gương mặt già nua hiện lên sát ý đáng sợ, hắn ta quản lý Thiên phủ đã mục nát đến loại trình độ này sao?
Lời nói của Chu Tầm lần nữa vang lên, phụ mẫu Vương Tử Nhiên chết càng làm cho trong lòng đại đa số đệ tử đầy căm phẫn, ký ức thủy tinh mãi cho đến khi đám người Diệp Phàm xuất hiện mới kết thúc, toàn bộ quảng trường vô cùng yên tĩnh.
- Cầu viện trưởng chủ trì công đạo cho chúng ta!
Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi đầu nói.
Dương Thuong nghe vậy lập tức trên mặt tràn đầy tức giận, nhưng vào lúc này, Tôn Thái cao giọng nói:
- Hoàn toàn chỉ dựa vào lời nói của một bên Chu Tầm đã định tội một đệ tử Thất Tinh, không khỏi quá qua loa, các ngươi thả Trầm Vân Trùng bọn họ ra, giao cho Chấp Pháp Đường, sau khi chúng ta thẩm vấn sẽ cho các ngươi một công đạo vừa lòng.
Dương Thương lập tức nhìn về phía Tôn Thái, Tôn Thái lắc đầu, thấp giọng nói:
- Sư huynh, Trầm Vân Hạo chính là truyền nhân dòng chính của Trầm gia, hơn nữa chứng cớ này quá qua loa.
Không ít đệ tử nghe vậy nghị luận ầm ĩ, thậm chí một vài đệ tử tính tình nóng nảy cao giọng nói:
- Còn tra cái gì mà tra, cái này còn không rõ ràng sao? Xem chúng ta là người mù à?
- Giết người thì đền mạng, Trầm Vân Hạo là đệ tử một gia tộc thì có thể tùy ý giết hại người nhà của chúng ta, về sau ở Thiên phủ chúng ta ai còn dám nói nửa câu không đúng, mặc cho hắn ta khi nhục đúng không?
- Không có công chính, xây dựng học phủ làm gì, mẹ nó, cứ gọi là gia tộc hợp tông là được rồi, Thiên phủ thật sự làm cho chúng ta thất vọng.
- Cũng không phải lần một lần hai, đệ tử Linh Phong ở đâu cũng trâu bò đến mức lên trời đúng không, nguyên nhân gây ra chuyện này còn không phải đơn giản sao? Không phải lần trước Diệp Phàm không nhận sai sao, Trầm Vân Hạo bản lĩnh không có, loại chuyện dơ bẩn này lại tầng tầng lớp lớp, đệ tử Thất Tinh chó má.
Quần chúng phía dưới xúc động phẫn nộ, lời nói cũng càng ngày càng khó nghe, sắc mặt đám người Vệ Thanh Ngọc cũng có chút khó coi.
- Nhốn nháo cái gì, các ngươi thân là đệ tử Thiên Phủ lại dễ dàng bị người khác kích động như vậy sao? Lời nói một bên của một mình Chu Tầm đã phải phán tội danh của một người sao? Quy củ Thiên Phủ ở đâu, Tôn Thái sư thúc cũng đã nói là thẩm vấn trước, thẩm vấn ra kết quả, nếu Trầm Vân Hạo thật sự là hung thủ sau màn, chúng ta đương nhiên sẽ xử lý công bằng.
- Nhưng nếu Trầm Vân Hạo bị vu hãm, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một đệ tử nào bịa đặt.
Vệ Sơn cao giọng nói, đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Lúc này đệ tử chấp pháp muốn tiến lên, Diệp Phàm thấy thế không khỏi lộ ra một nụ cười trào phúng:
- Quy củ học phủ, phàm là người ra tay với đệ tử đồng môn, có thể giết chết trước mặt mọi người, người này các ngươi muốn thẩm vấn? Các ngươi có tư cách sao?
Nói xong trường kiếm trong tay xoay tròn, trên cổ Trầm Vân Trùng lập tức xuất hiện một tia huyết sắc.
Cái gì?
Tất cả mọi người yên lặng ngay tại chỗ, Diệp Phàm tù đầu đến cuối đều không nói qua nhiều, nhưng vừa ra tay chính là giết người, nhưng cho dù muốn giết người, hắn hoàn toàn có thể giết ở bên ngoài, nhưng hắn lại lựa chọn ở trước mặt bao ngươi, cái này đúng là muốn khiêu khích các đại gia tộc.
Đệ tử chấp pháp dừng bước, thanh trường kiếm của Diệp Phàm đặt trên cổ Tiêu Húc, lạnh giọng nói:
- Thiên phủ uổng công là một trong Tứ phủ của Đông Linh cảnh, học phủ cứ như vậy căn bản không xứng để lục đại vương triều chúng ta thu đồ đệ.
- Diệp Phàm, ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Tôn Thái lạnh giọng nói, trong đôi mắt lộ ra một tia hàn quang.
- Làm sao, Tôn Thái trưởng lão đường đường là Hợp Thánh cảnh cường giả mà muốn động thủ với một người học trò như ta sao? Chỉ bởi vì ta giết đệ tử muốn giết ta? Có phải quy củ của Thiên Phủ là đệ tử thế gia có thể tùy ý giết chóc, diệt cả nhà người ta, mà những đệ tử thế lực vương triều chúng ta tự vệ giết một người thì đều phải chết hay không?
m thanh Diệp Phàm vô cùng to rõ, lập tức đã dẫn phát tất cả đệ tử vương triều cộng minh, nguyên một đám tức giận nói:
- Đây chính là hiện trạng của Thiên Phủ, đáng buồn.
- Lúc trước ta nói muốn đi Đạo phủ, phụ thân ta nhất định bắt ta tới Thiên phủ, quả nhiên Thiên phủ xếp thứ nhất từ dưới đếm lên là có nguyên nhân.
- Giết đi, dù sao thế gia các ngươi lợi hại như vậy, đệ tử vương triều chúng ta không tới nổi Thiên Phủ.
Chỉ một câu đã khiến cho mâu thuẫn của Thiên phủ và đệ tử vương triều trực tiếp lộ ra, Diệp Phàm muốn mượn chính là thế này, hán muốn bức chết Trầm Vân Hạo đang sống.
- Để cho Trầm Vân Hạo tới!
Sắc mặt Dương Thương khó coi, chuyện này lấy kiến thức của hắn ta đương nhiên biết rõ tình huống như thế nào, nhưng Trầm Vân Hạo ở Trầm gia có địa vị rất cao, huống hồ trước mắt mà nói, xác thực chứng cứ không đủ, chuyện diệt môn còn không biết thực hư, tùy tiện sát hại đương nhiên sẽ khiến cho Trầm gia giận dữ, thậm chí toàn bộ Thiên Phủ cũng sẽ có chút rung chuyển, nhưng không giết, tin tức này rất nhanh sẽ truyền khắp tất cả vương triều.
Sang năm có thể thu đệ tử vào hay không cũng khó nói, dù sao học phải không phải chỉ có một nhà hắn ta, rất nhiều đệ tử ở vương triều của mình cũng có địa vị cục cao là hoàng tử công chúa, nếu như biết rõ Thiên Phủ là loại tình huống này, không cần nghĩ, bọn họ cũng sẽ lựa chọn ba đại học phủ khác.
Thân hình Trầm Vân Hạo rất nhanh đi tới, trên mặt không chút khẩn trương nào mà là lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đầu tiên là lễ phép hành lễ với đám người Dương Thương, sau đó nhìn đám người Tiêu Húc ra vẻ phẫn nộ, cao giọng nói:
- Ai dám phế tu vi huynh đệ của ta?