Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lộ ra một ý cười nghiền ngẫm, những tên ngớ ngẩn này cảm giác bản thân tốt đẹp làm sao, trong mắt bọn họ, chỉ có phần bọn họ giết người khác, người khác không thể giết hắn?
Cũng không phải đầu óc đệ tử gia tộc thế lực không dùng được, mà là bọn họ không sợ hãi, trên đại lục Thiên Vũ, thế lực gia tộc là đặc biệt khủng bố, đó là thế giới cường giả vi tôn, cường giả thống trị kẻ yếu, kẻ yếu ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.
Nhưng Diệp Phàm là kẻ yếu sao? Có lẽ hiện tại hắn không tính là mạnh, nhưng cũng tuyệt đối không tính là nhỏ yếu.
- Các ngươi đây là nguyện ý lên án người giật dây sao?
Diệp Phàm không để ý đến Trầm Vân Trùng gào thét, mà là nhìn về phía đám người Tiêu Húc.
- Diệp Phàm, nguoi chọc giận một Trầm gia, còn muốn chọc giận Tiêu gia ta sao? Đường tỷ của ta là Tiêu Sênh Vũ, ta biết ngươi và nàng có chút quan hệ, ngươi muốn giết ta, về sau cũng không thể cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga.
Tiêu Húc lạnh lùng nói.
- Tiêu Sênh Vũ?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười:
- Thật xin lỗi, giữa ta và nàng là nàng nợ ta, ta không nợ nàng, hôm nay đừng nói ngươi là đường đệ của nàng, cho dù là đệ đệ ruột, ta muốn giết thì cũng sẽ giết.
- Ha ha ha, lừa gạt ai đây? Có năng lực ngươi qua đây, nơi này, hướng về chỗ này đâm một kiếm, đồ vật rác rưởi, chọc giận một Trầm gia ngươi còn chưa chết, chọc giận Tiêu gia ta ngươi hẳn phải chết.
Tiêu Húc lạnh giọng nói.
- Đại ca, không cần bọn họ xác nhận, tất cả mọi thứ ta đều dùng thủy tinh ký ức quay lại rồi.
Diệp Quỷ đột ngột nói, sắc mặt hắn khôi phục không ít, chỉ có điều có chút thay đổi, hiển nhiên là có chú không quen với cảm giác hai mỹ nữ quay xung quanh bên người.
Diệp Phàm nghe vậy lúc này mỉm cười, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Húc, trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của hắn ta một kiếm đâm xuống. Đan điền vỡ nát, rút trường kiếm ra, tiếp đó là Trương Vũ.
- Ta nói, ta có thể giúp ngươi chứng minh, không được phế ta.
Trương Vũ hiển nhiên là bị hù dọa, Diệp Phàm ngay cả Tiêu Húc cũng dám phế, chẳng lẽ còn không dám phế hắn ta.
Lại một kiếm, Diệp Phàm hoàn toàn không có chút do dự, dám động đến người đệ đệ của hắn, mặc kệ là ai đều phải trả giá đắt.
Chỉ phế bọn họ?
Nghĩ đẹp quá, Diệp Phàm sẽ đưa bốn người này đến quảng trường Thiên phủ, từng bước chém chết bọn họ ngay trước mặt tất cả mọi người, hắn ngược lại muốn xem xem, Thiên phủ làm sao bảo vệ được Trầm Vân Hạo.
Đây không phải là vì nhất thời tức giận, đây mới chân chính là chỗ thông minh của Diệp Phàm, mặc dù Thiên phủ là gia tộc cầm quyền, nhưng dù sao cũng là tính chất học phủ, có chút quy tắc ngoài sáng vẫn phải tuân thủ.
Phải biết là cho dù vụng trộm giết những người này, những gia tộc kia cũng không có khả năng bỏ qua cho hắn, thậm chí có thể tùy ý tìm một chút lý do xử lý hắn, nhưng khi làm trò giết người trước mặt mọi người, thả thủy tinh ký ức ra, coi như gia tộc khác muốn đối phó hắn cũng phải cân nhắc ảnh hưởng.
Chỉ cần hắn hoạch tội bị giết, đệ tử khác đương nhiên sẽ nghĩ đến là gia tộc đang báo thù, đến lúc đó những đệ tử kia đối với Thiên Phủ thuộc sở hữu sẽ trở nên đặc biệt kém, đồng thời đối với Thiên phủ mà nói, cũng tuyệt đối không thể chịu đựng ảnh hưởng.
Cho nên, cho dù bọn họ muốn ứng phó Diệp Phàm cũng chỉ có thể đấu đao thật thương thật trên đấu trường, bất luận có mờ ám gì khác cũng sẽ đánh lên nhãn hiệu gia tộc có thế lực tùy ý chém giết đệ tử.
Sau khi phế bỏ tu vi bốn người, Diệp Phàm phân phó tỷ muội Vương gia trông coi bọn họ, đối với chuyện lần này, Diệp Quỷ cũng báo chân tướng ra, tỷ muội Vương gia cũng không còn người nhà, Diệp Phàm không so đo nữa.
Nói đến cùng, mình quả thật liên lụy hai người các nàng, chỉ có giết Trầm Vân Hạo, nợ này mới có thể tính toán rõ ràng.
Ba ngày sau.
- Tam đệ, khôi phục như thế nào?
- Đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Diệp Quỷ nhẹ giọng nói.
- Phải lên đường trở về sao?
Diệp Tàn có chút hiếu kỳ nói.
- Đương nhiên không phải, nếu như đã đến Băng Phong rồi, cũng nên mở mang một chút kiến thức Băng Xà, huấn luyện nhiều, chỉ có thực chiến có thể kiểm trắc kết quả.
Diệp Phàm lắc đầu, nhìn về phía hai nữ Vương Tử Yên:
- Đây là chân núi Băng phong, sẽ có rất ít linh thú cường hoành ẩn hiện, các ngươi ở trong động băng này xem bốn người họ, chúng ta giết Băng Xà trở lại.
- Được, các ngươi nhất định phải cẩn thận, Diệp Quỷ, thương thế của ngươi vừa mới khỏi hẳn, cần phải giữ lực.
Vương Tử Yên nhu thuận nói, Diệp Quỷ nghe vậy gật nhẹ đầu, không nhiều lời, hiển nhiên đối với hai nữ nhiệt tình này hắn vẫn có chút bài xích và không quen.
Diệp Phàm lắc đầu cười cười, cũng chỉ có nữ nhân chủ động như vậy, mới có thể để cho tam đệ không thể làm gì.
Băng Xà, bên trong hung thú tam phẩm, xem như tồn tại tương đối yếu ớt, tương đương với Nhập Cương tam trọng Võ tu, giống như thiên phú Võ Tu Linh Cương của nhân loại, hung thú hoặc linh thú đến tam phẩm đều sẽ có được năng lực thiên phú đáng sợ.
Đương nhiên, hung thú bình thường không có nhân phẩm, bởi vì cũng là Băng Xà, cũng có một chút cường hoành giống như cường giả Siêu Phàm cảnh, nơi này nói tới phẩm giai, chỉ là nhằm vào thực lực hung thú bình quân.
90% thực lục của Băng Xà đều ở khoảng chừng Nhập Cương tam trọng, cho nên được gọi là hung thú tam phẩm.
Thiên phú Băng Xà đặc biệt đáng sợ, tuyệt đối hàn băng, nó có thể đánh ra hàn khí tuyệt đối, đông lạnh địch nhân hoàn toàn, trừ bỏ một chút thiên phú Linh Cương đặc thù, xem như cường giả Cương Thể bát trọng cũng khôn có cách nào trong thời ngắn phá vỡ đóng băng.
Đây cũng là vì sao khi ứng phó với hung thú, tu sĩ đại lục Thiên Vũ cần tổ đội, bởi vì rất nhiều thiên phú của hung thú căn bản chính là khó giải.
Tốc độ năm người rất nhanh, phụ thân Diệp Phàm đối với linh thú và hung thú cực kỳ thấu hiểu, cho dù là kiếp trước hay là một đời này, hiểu biết của Diệp Phàm với mãnh thú và linh thú cũng vượt ra xa người bình thường.
Rất nhanh, Diệp Phàm dẫn bốn người tới một chỗ vô cùng lớn phía trước hang động, hang động rộng mười trượng, sâu không thấy đáy, ở bên ngoài hang động còn có một chút nguyên lực khủng bố lưu lại.
Diệp Phàm khẽ chau mày, loại hàn khí này có chút cổ quái, rất có thể là Băng Xà biến dị, loại Băng Xà này rất nguy hiểm, có điều một khi giết chết cũng rất đáng tiền.
Chỉ có điều tính nguy hiểm quá cao, năm người bọn họ có thể rất không đối phó được.
Đạp đạp đạp.
Động tĩnh rất nhỏ khiến cho đám người Diệp Phàm chú ý, mấy người không khỏi theo phương hướng âm thanh nhìn sang, một nhóm năm người từ đỉnh núi khác đi ra, đội ngũ hai bên trực tiếp mặt đối mặt.
- Sao là một đám tiểu hài tử?
Đối phương cầm đầu là một nữ tử, một thân chiến y màu đỏ bên người trên Băng Phong này vô cùng lóa mắt, phía sau nàng có ba nam một nữ thoạt nhìn rất trẻ trung, bộ dáng ước chừng hai bốn hai lăm tuổi, chỉ có điều tuổi tác Võ tu và số tuổi thoạt nhìn tuyệt đối có khác biệt.
Là lính đánh thuê!
Trong đôi mắt Diệp Phàm hiện lên một tia sáng, hắn đối với quần thể lính đánh thuê này cũng không có quá nhiều ác cảm, phụ thân hắn cực kỳ thích giao hữu, khi còn bé hắn cũng đi theo phụ thân tại sơn mạch Thiên Thú xông qua một hai lần, sau khi lớn lên cũn liên hệ không ít với lính đánh thuê.
Loại quần thể lính đánh thuê nói thế nào cũng có một ít người đáng giận, đáng giận đến mức ngươi nghĩ muốn rút gân lột da họ, bọn họ không có chút nhân tính nào, trong mắt chỉ có lợi ích, nhưng cũng không ít lính đánh thuê đặc biệt giảng nghĩa khí và uy tín, chỉ cần ngươi nhận được tán thành của bọn họ, những người này là đồng bạn ngươi có thể dựa nhất.
Mọi thứ không tuyệt đối!
- Nhìn đồng phục hẳn là Thiên phủ, tám phần là đi ra làm nhiệm vụ, làm sao bây giờ lão đại?
Phía sau lưng nữ tử xinh đẹp, một tên nam tử trên mặt có sẹo nhìn chằm chằm Huân Y, lộ ra một tia khác thường nói.