Vô Địch Thiên Đế

Chương 169: Ai không dễ chọc

Chương Trước Chương Tiếp

Đám người Chu Tầm sững sờ tại chỗ, sau đó lộ ra ý cười tùy tiện:

- Chậc chậc chậc, rất cảm động, phế vật cũng tin tưởng tình yêu sao? Trách không được ngươi là phế vật!

Mấy người Trầm Vân Tùng cũng buông lỏng, không khỏi phát ra từng đợt trào phúng:

- Nếu phế tu vi là có thể an tâm ở một bên nhìn chúng ta làm bẩn hai nữ nhân này, Diệp Quỷ, ngươi ở bên cạnh hưởng thụ thật tốt đi.

Theo bọn hắn nghĩ, tu vi của Diệp Quỷ đã bị phế, hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp gì.

Diệp Quỷ lạnh lùng nhìn Chu Tầm, tay phải vẫn cầm chuôi kiếm Huyền Minh kiếm, tiếp đó, ánh mắt của hắn mờ mịt đảo qua sau lưng Chu Tầm, là thân ảnh đám người Diệp Phàm đã đến.

- Chu Tầm!

Diệp Phàm gầm lên một tiếng, lúc này đám người Chu Tầm xoay người, nhưng vào lúc này, Diệp Quỷ đã bị "phế" đứng lên, Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm.

Lấy đan điền làm vỏ, Huyền Minh kiếm mang theo máu tươi từ trong thân thể của Diệp Quỷ rút ra, ngay sau đó, kiếm quang hiện lên, trên cổ Chu Tầm nhiều hơn một rách.

Tĩnh lặng, đám người Trầm Vân Trùng hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, Diệp Quỷ bộc phát quá nhanh, nhanh đến mức làm bọn họ không thể tin được, người bị đâm một kiếm vào đan điền, làm sao có dạng tốc độ này, có lực công kích này.

Còn nguyên lực nữa, cái này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, đan điền của người bị đâm một kiếm, sao có thể điều động nguyên lực.

Con ngươi Chu Tầm bỗng nhiên trợn to, hắn ta là người rất cẩn thận, cho dù là lúc nào cũng sẽ đề phòng xung quanh, nhưng hắn ta tận mắt nhìn thấy thanh kiếm của Diệp Quỷ cắm vào đan điền của hắn, ai có thể bảo trì đầy đủ cảnh giác với người đã bị phế?

Con ngươi chậm rãi mất đi quang mang, Chu Tầm nặng nề ngã xuống đất, đồng thời thân ảnh Diệp Phàm xuất hiện bên người Diệp Quỷ, nhìn vết thương trên đan điền của hắn, lập tức lên cơn giận dữ, sát ý cuồng bạo quét sạch, ngay sau đó thân ảnh Diệp Phàm biến mất.

Võ Kỷ Thiên Giai cao cấp Vô Ảnh Quỷ Trảm, Chiến Kỹ ẩn tàng Ám Hắc Thiên Mạc!

Toàn bộ không gian nháy mắt mất đi quang mang, tuyết trắng vừa rồi còn bay đầy núi giờ trực tiếp biến mất từ trong đôi mắt tất cả mọi người, phảng phất giống như trong nháy mắt toàn bộ bị mù.

Đám người Trầm Vân Trùng chỉ cảm thấy trên người tê rần, ngay sau đó, quang mang lần nữa xuất hiện.

Thân ảnh Diệp Phàm đã xuất hiện ở sau lưng bốn người mà chỗ cánh tay bọn họ đều có một vết thương thật nhỏ.

Đám người Trầm Vân Trùng lúc này có chút sững sờ, uy thế nhìn như vô cùng khủng bố, cũng chỉ vạch trên người bọn họ một vết thương không có ý nghĩa, luôn cảm giác có chút chênh lệch, đương nhiên, nếu như Diệp Phàm lựa chọn giết người, nhiều nhất giết được hai người, dù sao giết người sẽ giảm bớt tốc độ của Diệp Phàm.

- Diệp Phàm, mục tiêu của ngươi chính là.....Nguyên lực của ta, chuyện gì xảy ra!

Trong thanh âm Trầm Vân Trùng lộ ra vẻ khủng hoảng.

Sắc mặt đám người Tiêu Húc cũng thay đổi, một cổ cảm giác bất lực xuất hiện trên người bọn hắn, đây là....Tán Công Phấn!

Giết người không đủ để bình ổn lại phẫn nộ trong lòng Diệp Phàm.

- Diệp Phàm, ngươi quá hèn hẹ, ngươi vậy mà sử dụng Tán Công Phấn!

Trầm Vân Trùng phẫn nộ quát, Diệp Phàm nghe vậy thu hồi Lăng Hư kiếm, trực tiếp đi đến trước Trầm Vân Trùng, đi lên chính là một cước đá vào đầu gối hắn ta, Trầm Vân Trùng trực tiếp quỳ xuống, sau đó Diệp Phàm lại đạp một đám trên mặt hắn ta, Trầm Vân Trùng trực tiếp té ngã xuống đất.

- Câm miệng cho ta!

Nói xong Diệp Phàm trực tiếp đi đến bên người Diệp Quỷ, nguyên lực trong tay đặt trên đan điền của Diệp Quỷ, vết thương của hắn bắt đầu hồi phục với tốc độ cực nhanh.

Một màn này nhất thời làm cho tỷ muội Vương Tư Yên và đám người Đại Lực kinh hãi không thôi, Đại Lực và Huân Y còn tốt một chút, dù sao trước đó biết rõ tốc độ chữa thương của Diệp Phàm rất nhanh, nhưng tỷ muội Vương gia hoàn toàn là ánh mắt nhìn quái vật.

Còn Diệp Quỷ nữa, không phải đan điền của hắn vỡ nát sao, như thế nào vẫn mạnh mẽ như trước?

Các nàng không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng các nàng rất sốt ruột về thương thế của Diệp Quỷ, Diệp Phàm chữa thương nhanh hơn nữa thì cũng là ngoại thương, thương thế bên trong ai biết có khôi phục hay không.

Không có Chu Tầm không chế, hai người trực tiếp tránh thoát huyệt đạo phía trên nguyên lực, chạy về phía Diệp Quỷ:

- Diệp Quỷ, ngươi không sao chứ?

Trường kiếm sau lưng Diệp Phàm rút ra, kiếm phong nhắm ngay vào hai người, trong đôi mắt hiện lên một tia sát ý:

- Lăn!

- Đại ca!

Diệp Phàm có chút suy yếu nói, mặc dù Diệp Phàm khôi phục thương thế của hắn không ít, nhưng một kiếm kia vẫn tổn thương nguyên khí.

Diệp Phàm không khỏi nhìn về phía Diệp Quỷ, Diệp Quỷ lắc đầu, Diệp Phàm lúc này thu hồi trường kiếm, Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên trực tiếp nhào vào bên người Diệp Quỷ, bên trong 2 đôi mắt tràn đầy nước mắt, hung hăng thút thít.

- Diệp Quỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngươi không sao chứ?

- Chúng ta về sau sẽ không như vậy!

- Mặc kệ ngươi có tu vi hay không, chúng ta cũng sẽ chăm sóc ngươi cả đời.

Hai người ngươi một lời ta một câu, ngược lại khiến mấy người Diệp Phàm có chút kinh ngạc, đây là tình huống gì? Trước khi bọn họ đến, chẳng lẽ Diệp Quỷ tán gái? Không thể nào, mặt trời mọc từ hướng tây à?

Hiển nhiên Diệp Quỷ cũng có chút thụ sủng nhược kinh, mùi thơm từ hai thiếu nữ không ngừng xâm nhập vào chóp mũi của hắn, mang theo một cảm giác tê tê dại dại, làm cho người ta mê luyến, đưa tới cho hắn một cảm giác chưa bao giờ có.

Nếu là Diệp Phàm còn có thể thản nhiên, nhưng là Diệp Quỷ, thật sự hắn có chút không quen.

- Không có việc gì, ta không sao!

Diệp Quỷ có chút ngu ngơ lấy tay vỗ vỗ hai thiếu nữ nhào vào trong ngực hắn, động tác vô cùng cứng ngắc, nhất là lúc đụng phải phía sau lưng các nàng, càng không nhịn được run một lần, loại cảm giác này hắn chưa từng tiếp xúc qua, loại tư vị này khiến hắn không có cách nào thích ứng.

Diệp Phàm và đám người Diệp Tàn rất thẳng thắn ném Diệp Quỷ ở một bên, lúc này bọn họ ngược lại không tốt.

Đi thẳng tới chỗ bốn người Trầm Vân Trùng ngã xuống đất, Diệp Phàm lộ ra một nụ cười nhe răng:

- Ai có thể tố cáo cho ta vị đứng phía sau các ngươi kia, ta tạm tha cho hắn một mạng!

- Ha ha ha, Diệp Phàm, hôm nay rơi vào trong tay ngươi là chúng ta xúi quẩy, có điều ngươi muốn chúng ta giúp ngươi, nằm mơ, ta là ngươi Trầm gia, hắn ta là Tiêu gia, còn hắn ta là đệ đệ của Trương Tốc, ngươi dám giết chúng ta thử xem, chỉ cần chúng ta chết rồi, các ngươi một người cũng đừng nghĩ sống.

Trầm Vân Trùng cắn răng cười lạnh nói, đây chính là thế giới Võ tu, hắn ta có thể giết đám người Diệp Phàm, nhưng đám người Diệp Phàm không thể giết bọn họ.

Cho dù Diệp Tàn giết Chu Tầm, nhưng Chu Tầm là cái gì? Cũng chỉ là thực lực mạnh mẽ một chút, chết cũng đã chết, bọn họ không giống, phía sau bọn họ có gia tộc lớn chèo chống.

Diệp Phàm nghe vậy lại đá một cước, thân hình Trầm Vân Trùng bắt đầu trượt trên mặt tuyết, sau đó Diệp Phàm động một cái, một cước giẫm lên người Trầm Vân Tùng, khiến thân hình hắn ta dừng lại.

Trầm Vân Trùng lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, khóe miệng chảy máu, cười nói:

- Có năng lực thì ngươi giết ta đi, loại trò vặt này ta thấy nhiều rồi.

- Giết ngươi, hù, ngươi bây giờ còn không thể chết, ta giữ ngươi lại còn có chỗ dùng!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy Lăng Hư kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đâm xuống!

Đan điền Trầm Vân Trùng trực tiếp bị đâm xuyên, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng lại, đám người Tiêu Húc cũng ngây ngốc tại chỗ.

- Ngươi dám phế tui vi của ta!

Trầm Vân Trùng có chút không dám tin nói, môi hung hăng run rẩy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)