- Đương nhiên, trước khi các ngươi chết ta còn có thể tặng kèm một tin tức, Vân Hạo sư huynh vì sợ các ngươi cô đơn nên đã đưa toàn bộ huynh đệ phụ mẫu ngươi xuống phía dưới, để cho các ngươi đoàn tụ ở dưới cũng tốt.
Chu Tầm đắc ý nói.
- Cái gì?
Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên lập tức ngây ra tại chỗ, một cỗ sát ý cuồng bạo phun ra ngoài, nhưng lấy thực lực của các nàng sao có thể phá tan giam cầm của Cương Thể Cảnh của Võ Tu.
- Đám súc sinh các ngươi, chúng ta đã làm theo phân phó của các ngươi, sao các ngươi phải giết phụ mẫu huynh đệ ta?
- Muốn trách thì trách Diệp Phàm, hắn chọc tới Vân Hạo ca, cho nên các ngươi bị liên lụy, cho nên người các ngươi muốn hận không phải chúng ta mà là Diệp Phàm.
- Đánh rắm, rõ ràng là chính các ngươi phát rồ, còn muốn chúng ta căm hận người khác, cho dù chết, chúng ta cũng hóa thành oan hồn tới tìm các ngươi.
- Ha ha, ta sợ quá, nói thật, ta còn chưa thấy qua quỷ hồn, ngươi có bản lĩnh tới tìm ta đi.
Chu Tầm nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười khoa trương, người nhà Vương Tử Yên đương nhiên phải giết, độc Tử Linh Xà kia căn bản chính là Trầm Vân Hạo để người ta cưỡng ép đánh vào trong thân thể phụ thân Vương Tử Yên, Vương gia cũng coi như là một gia tộc không nhỏ, đến lúc đó nếu việc này bóc trần tới Thiên phủ, với hắn ta mà nói ảnh hưởng không tốt.
Nhổ cỏ nhổ tận gốc xong hết mọi chuyện.
- Được rồi, xem ra hành vi của các ngươi làm cho lòng người nào đó nguội lạnh, hắn không đi ra cứu ngươi, nói như vậy ta sẽ không khách khí nữa.
Chu Tầm đột nhiên nói, tiếp theo tay phải bỗng nhiên chụp vào quần áo của Vương Tử Yên.
Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên cắn chặt hàm răng, các nàng không trách Diệp Quỷ, bởi vì các nàng ngu xuẩn, không chỉ có hại chết phụ mẫu, cũng hại Diệp Quỷ đến tình cảnh như thế, tất cả là các nàng sai, đây là các nàng tự tìm.
Chỉ có điều, dù là nữ nhân nào biết rõ chuyện sắp đối mặt đều không thể chịu đựng được, hết lần này tới lần khác các nàng ngay cả động cũng không động được.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang hiện lên, sát khí cực hạn nháy mắt từ trong gió tuyết bắn ra, trực tiếp đánh về phía Chu Tầm, lúc này Chu Tầm lộ ra một tia cười lạnh, xoay người một cái, kéo hai nữ nhân trước mặt cản trường kiếm của Diệp Quỷ.
Thân ảnh Diệp Quỷ lập tức dừng lại, trường kiếm cách Vương Tử Yên chỉ có một bước, khắp khuôn mặt Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên đều là nước mắt, nhìn Diệp Quỷ dịu dàng nói:
- Diệp Quỷ, giết chúng ta, van ngươi, giết chúng ta được không?
Hai mắt Diệp Quỷ lạnh lùng, toát ra một tia phức tạp, tiếp đó thu hồi trường kiếm, Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên thấy thế chỉ có thống khổ, các nàng thiếu Diệp Quỷ quá nhiều, nếu như có thể chết ở trên tay Diệp Quỷ, đối với các nàng mà nói là giải thoát.
Nhưng Diệp Quỷ vẫn luôn vô tình máu lạnh trong mắt các nàng lại không xuống tay được, đến giờ phút này các nàng phát hiện mình thật sự không hiểu rõ Diệp Quỷ.
- Ha ha, xem ra ta xem trọng ngươi rồi!
Chu Tầm hờ hững nói:
- Vì hai nữ nhân bán đứng mình, vậy mà ngươi từ bỏ địa điểm ẩn thân tốt nhất, vừa mới đó còn từ bỏ cơ hội ám sát tốt như vậy, ngươi ngay cả tư cách làm đối thủ của ta cũng không có.
Vừa rồi chỉ cần Diệp Quỷ xuyên một kiếm qua cổ họng Vương Tử Yên, có lẽ cũng sẽ tạo thành tổn thương với hắn ta, nhưng Diệp Quỷ không có, loại người này có lẽ là người trọng tình nghĩa, nhưng theo Chu Tầm chính là ngốc, bởi vì loại người này thường thường chết thảm nhất.
Tỷ muội Vương Tử Yên đã lệ rơi đầy mặt, trong lòng các nàng chỉ có hối hận, nếu như thời gian có thể quay lại, các nàng hi vọng tối hôm qua trực tiếp nói ra tình hình thực tế với bọn người Diệp phàm, nhưng là không có nếu như.
Diệp Quỷ không giết các nàng, cũng đại biểu là bản thân hai người sẽ trở thành nhược điểm của Diệp Quỷ, bị Chu Tầm áp chế hắn, các nàng không rõ vì sao Diệp Quỷ lại phạm sai lầm trí mạng như vậy, nếu như giết các nàng, bản thân trốn xa, có lẽ còn có cơ hội sống.
Hai nữ cho rằng Diệp Quỷ ngốc, trong lòng lại cảm động muốn khóc, nếu như lần này có thể sống sót, các nàng sẽ dốc hết tất cả làm bạn với Diệp Quỷ, cho dù là chết vì hắn.
Diệp Quỷ ngốc sao?
Hắn không ngốc, hai nữ cũng hiểu lầm Diệp Quỷ, Diệp Quỷ xác thật không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối là người sát phạt quả đoán, nếu như vạn bất đắc dĩ, hắn chọn giết hai nữ, ít nhất có thể để cho các nàng bị tra tấn ít một chút.
Nhưng bây giờ đã vạn bất đắc dĩ sao?
Không phải, hắn tin tưởng chắc chắn Diệp Phàm trở lại cứu hắn, không có người nào hiểu rõ đại ca của mình hơn so với hắn, cho nên chỉ cần kéo dài thời dài thì sẽ có hy vọng.
Trách tỷ muội Vương Tử Yên đương nhiên có trách, cảm giác bị bán đứng ai cũng không thể coi nhẹ, nhung so với hắn các nàng còn thảm hơn, cha mẹ người thân các nàng đều bị giết, mà cho dù là như thế nào đều là bị đại ca liên lụy, lúc này còn trách cứ các nàng, không có ý nghĩa.
- Lúc đầu ta muốn trực tiếp giết ngươi, có điều ta nghĩ đến một trò chơi thú vị hơn.
Chu Tầm cười nói, hắn ta cũng không phải con em đại gia tộc, cuộc sống khốn khổ sẽ tạo nên một ít người kiên cường, đồng thời cũng sẽ tạo nên một vài người biến thái, đây là tất nhiên, một người bị ép lâu sẽ xuất hiện vặn vẹo, mà khi người này có được thực lực chỉ đạo người khác, loại vặn vẹo này sẽ phóng đại, bộc phát tại thời điểm đặc biệt.
Hắn ta ưa thích loại cảm giác hành hạ người này, cũng căm hận loại người trọng tình nghĩa như Diệp Quỷ, hắn ta càng thêm chán ghét cái thế giới này, cái thế giới chỉ có xấu xí, chỉ có nhân tính ích kỷ, làm sao có người sẽ vì người khác hy sinh chính mình chứ.
Đây là cái nhìn cho tới nay của hắn ta với thế giới này, cho nên khi Diệp Quỷ đi ra, giống như bác bỏ tín niệm của hắn ta, càng như vậy hắn ta lại càng muốn phá hủy, càng phải tra tấn.
- Nếu như ngươi không muốn bây giờ ta cởi sạch quần áo các nàng thì phải dựa theo phân phó của ta mà làm.
Chu Tầm cười lạnh nói.
Diệp Quỷ lạnh nhạt nhìn Chu Tầm, không có chút hoảng sợ nào, cũng không có chút phẫn nộ, phảng phất người này chính là một người không có tình cảm.
Chu Tầm rất chán ghét loại ánh mắt lãnh đạm này, bởi vì để cho hắn ta cảm nhận được quá ít tâm lý khoái cảm, lúc này cao giọng nói:
- Hiện tại, dùng kiếm đâm xuyên đan điền của ngươi cho ta!
Đâm xuyên đan điền?
Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên đồng thời lắc đầu, đây chính là tự phế tu vi, Diệp Quỷ là một tư chất phế phẩm, hắn có thể tu luyện tới hôm nay đã trải qua bao nhiêu đau khổ, sao có thể phế tu vi ở chỗ này.
Huống hồ phế đan điền, không có nguyên lực hộ thân, gió tuyết nơi này có thể làm hắn chết cóng.
- Ngươi không phải quên mình vì người sao. Đến đi, không đến ta liền cởi quần áo các nàng cho ngươi xem, vẫn là nói, ngươi cũng muốn nhìn?
Chu Tầm cao giọng nói.
Huyền Minh Kiếm trong tay Diệp Quỷ lúc này đảo ngược một cái, trực tiếp đâm xuyên qua đan điền của bản thân trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nước mắt tuyệt vọng trong mắt Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên rơi xuống, các nàng không muốn, các nàng cũng không cần, các nàng càng không nên làm việc này, vì sao, vì sao nam nhân này có thể vì bọn họ làm nhiều như vậy?
Nam nhân băng lãnh này, nội tâm hắn lại nồng nhiệt như vậy, tại ngay lúc này, hai nữ nhân phát hiện bản thân thật sự đau lòng, nam nhân này đã doàn toán in vào trong đầu các nàng, cả đời này cũng không thể xóa đi.
Cũng may Diệp Phàm không biết rõ, nếu không khẳng định cười ra nước mắt, đan điền? Đâm xuyên thì đâm xuyên! Đan điền của tam đệ ta chính là phế rồi.
Nhiều nhất là có chút đau, về phần thương thế, còn không nghiêm trọng bằng đâm vào bụng một kiếm.