Vô Địch Thiên Đế

Chương 167: Nhục nhã

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới chân Băng phong, Diệp Quỷ che chở Vương Tử Nhiên và Vương Tử Yên, lạnh lùng nhìn đám người Chu Tầm.

- Diệp Quỷ sư đệ, ngươi đây là có ý gì, nếu cùng nhau làm nhiệm vụ, công việc dò đường đương nhiên là do các ngươi phụ trách.

Chu Tầm lộ ra một tia ý cười ý vị thâm trường, đã tới nơi này, bọn họ cũng nên hượng dụng hai đóa hoa tỷ muội này một chút.

Diệp Quỷ không nói gì, tay phải cầm chuôi kiếm, tai trái nắm vỏ kiếm, trong mắt có sát ý đáng sợ.

Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên nhìn sắc mặt đám người Chu Tầm, một tia may mắn cuối cùng cũng biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên Trầm Vân Hạo lừa gạt các nàng, từ khi vừa mới bắt đầu, Trầm Vân Hạo đã không chuẩn bị để cho các nàng trở về, chớ nói chi đến việc cứu phụ thân các nàng.

Có đôi khi nữ nhân thật sự rất ngu ngốc, loại chuyện tự lừa mình dối người này là nữ nhân am hiểu nhất, rõ ràng là âm mưu như thế, các nàng cũng có thể tin tưởng.

Có điều cái này cũng là bình thường, các nàng đã đến đường cùng, sống chết của phụ thân đè ép, khiến các nàng không có đường để đi, chỉ có thể đặt hi vọng lên người Trầm Vân Hạo.

Loại người này từ trước đến nay Diệp Phàm xem thường, hắn chưa bao giờ đặt hy vọng lên thân người khác, biết rõ ràng loại ước định này bản thân sẽ không có một chút quyền chủ động nào, cho dù là cá chết lưới rách, hắn cũng muốn có được quyền chủ động, nếu không thì cũng giống như hai tỷ muội này, cái gì cũng không được, còn hại người bên cạnh, hại bản thân.

Loại người này cực kỳ ngu xuẩn, hơn nữa loại chuyện này bình thường nữ nhân làm tương đối nhiều, đương nhiên cũng không phải là Diệp Phàm có thành kiến với nữ nhân, chỉ bất quá phần lớn nữ nhân không có loại kiên cường trên người nam nhân, trời sinh các nàng đã có cảm giác ỷ lại.

Đó cũng không phải là chuyện xấu, loại đặc tính này cũng tạo nên sinh mệnh thể kỳ diệu, các nàng không có nhu vậy thì cái thế giới này cũng sẽ thiếu khuyết rất nhiều phong cảnh.

Khi thời điểm may mắn tan biến, trong lòng tỷ muội Vương Tử Yên chỉ có hối hận thật sâu.

- Vì sao phải như vậy?

Diệp Quỷ nói nhỏ, trong giọng nói của hắn có thể nghe được một ít bi thương và may mắn, hắn vẫn lãnh đạm như vậy, cho dù là hỏi chuyện này, hắn cũng rất lãnh đạm, chẳng qua trên tay hắn xuất hiện một khối thủy tinh ký ức nhỏ bé giấu kín.

Diệp Quỷ không ngốc, nhắc tới chuyện hai nữ nhân Vương Tử Yên không biết rõ tình hình, hắn tuyệt đối không tin, tất cả mục đích này chính là hắn, chỉ là hắn không rõ rốt cuộc là vì sao.

- Ta....Diệp Quỷ, thật xin lỗi, chúng ta có lỗi với ngươi, chúng ta cũng không có biện pháp, cha ta bị Tử Linh Xà cắn, cần Cứu Sinh Thảo cứu mạng, sư huynh Trầm Vân Hạo nói chỉ cần mang ngươi ra, hắn ta sẽ cho chúng ta Cứu Sinh Thảo.

Vương Tử Yên áy náy nói:

- Hắn ta đồng ý với chúng ta sẽ không giết ngươi, mục tiêu của hắn ta là Diệp Phàm!

- Đại ca? Hừ, chỉ bằng những người này cũng muốn giết đại ca ta?

Diệp Quỷ nghe vậy không khỏi lạnh lùng nói, ngược lại lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai người một cái, nói tiếp:

- Có vấn đề vì sao không tìm ta, đại ca ta tinh thông tất cả dược lý, đừng nói chỉ là một cái độc Tử Linh Xà, cho dù là Tử Độc cũng có thể giải.

- Chúng ta không dám nói, sư huynh Trầm Vân Hạo nói nếu chúng ta nói với các ngươi, coi như giải được độc, cha ta cũng phải chết, hắn ta là người Thiên Phủ Trầm Gia, lại là đệ tử Thất Tinh, chúng ta không có cách nào.

Vương Tử Nhiên khóc lóc nói.

- Cho nên các ngươi bán đứng ta? Ha ha!

Diệp Quỷ cười lạnh một tiếng, đồng thời thanh âm của Trầm Vân Trùng vang lên:

- Diệp Quỷ, muốn trách thì trách đại ca ngươi không thức thời, ngay cả Vân Hạo ca của ta cũng dám gây, một đám kiến Tiềm Long Phong, thật sự là không biết trời cao đất rộng.

- Chỉ là một con chó bị một chiêu của đại ca ta đánh bại mà thôi....

Nháy mắt âm thanh của Diệp Quỷ rơi xuống, một đạo kiếm quang hiện lên, thân ảnh đã biến mất.

Lúc này Chu Tầm gầm lên một tiếng:

- Muốn chết!

Nguyên lực bạo phá, trường đao trong tay chém ra, chặn lại Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm của Diệp Quỷ, trên người Trầm Vân Trùng lập tức toát ra mồ hôi lạnh, lưỡi kiếm kia chỉ cách cổ hắn ta có một bước.

Nếu không phải Chu Tầm xuất thủ, rất có thể một kiếm này có thể trực tiếp giết chết hắn ta.

Không hổ là thích khách chi kiếm, lúc trước chiến đấu với Diệp Phàm, hắm ta mới Nhập Cương Tứ Trọng, lúc ấy Diệp Quỷ còn không mạnh mẽ như vậy, bây giờ hắn ta đã là Nhập Cương Ngũ Trọng, Diệp Quỷ lại có thể một kiếm khiến cho hắn ta mất hồn.

Loại tăng trưởng thực lục này khiến cho hắn ta xấu hổ, tiếp đó càng bắn ra sát ý cuồng bạo hơn, hắn ta không thể chịu đựng được một cái con kiến hắn ta thấy vô cùng đê tiện, siêu việt hơn hắn ta.

Xẹt xẹt!

Tiến đao kiếm va chạm liên tiếp vang lên, ngay sau đó, thân ảnh Diệp Quỷ ẩn nấp vào trong gió tuyết trắng xóa xung quanh.

Lúc này đám người Chu Tầm lưng tựa lưng sẵn sàng trận địa đón quân địch, không nghĩ tới sơ sẩy một cái vậy mà để cho Diệp Quỷ ẩn giấu thân hình đi, cái gió tuyết thiên nhiên này là ngụy trang tốt nhất của thích khách, đương nhiên, bọn họ có thể xác định Diệp Quỷ ở ngay bên cạnh, nếu vừa rồi hắn ta trực tiếp đào thoát, nguyên lực dao động đương nhiên có thể làm cho bọn họ dễ ràng khóa chặt.

Nhưng trực tiếp ẩn giấu thân hình, bọn họ rất khó tìm ra.

Gió tuyết gào thét, đám người giống như giằng co, đám người Chu Tầm nhíu mày, giờ phút này một thích khách ẩn núp trong bóng tối đáng sợ hơn mấy chục lần so với đánh chính diện, cho dù là hắn ta, không cẩn thận một cái cũng sẽ trúng chiêu.

- Diệp Quỷ, ngươi muốn chơi trò chơi, được, ta chơi cùng ngươi, hai tỷ muội xinh đẹp này có quan hệ không tệ với ngươi đúng không, có điều nếu bán đứng ngươi, trong lòng ngươi khẳng định phẫn hận, không bằng ta cho ngươi xem một trò hay, cho ngươi cao hứng một chút.

Chu Tầm cười lạnh nói, hắn ta không tin trên thế giới này thật sự có người lạnh như băng, hai nữ nhân này dù sao cũng có chút quan hệ với Diệp Quỷ, nếu như vũ nhục hai nữ nhân này ngay trước mặt hắn, hắn ta không tin Diệp Quỷ không ra.

Lùi một bước, coi như Diệp Quỷ bởi vì hai tỷ muội này bán đứng hắn mà ghi hận trong lòng, mặc kệ hai nữ nhân này sống chết, nhưng chỉ cần là người thì không có cách nào khống chế hoàn toàn tính khao khát, diễn đông cung một cách sống động ngay trước mặt hắn, Diệp Quỷ bình tĩnh như vậy?

Chỉ cần nhịp tim xuất hiện biến hóa, lấy năng lực của hắn ta, tìm ra tung tích Diệp Quỷ không khó.

Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên nghe vậy, trên mặt lúc này vô cùng nhợt nhạt, hai tỷ muội đồng thời rút kiếm:

- Diệp Quỷ, thật xin lỗi, cái mạng này tỷ muội chúng ta trả lại ngươi!

Tiếp đó trường kiếm hướng về phía cổ trực tiếp chém.

- Muốn tự sát, nằm mơ!

Chu Tầm dậm chân một cái, tuyết trắng dưới chân trở nên vô cùng kiên cố nhờ nguyên lực, tiếp lấy tiêu xạ kích rơi kiếm trong tay các nàng, đồng thời thân thể Chu Tầm bay đến bên người hai nàng, trực tiếp điểm hai hạ, khống chế các nàng lại.

Đám người Trầm Vân Trùng vẫn cẩn thận nhìn xem chung quanh, mặc dù Chu Tầm đang xuất thủ, kỳ thật lực chú ý cũng đặt ở chung quanh, chỉ có điều Diệp Quỷ hiển nhiên không trúng kế, chưa từng xuất hiện....

Cái này sao lại.....

Khóe miệng Chu Tầm lộ ra một tia cười lạnh, tiếp đó cao giọng nói:

- Chậc chậc, hoa tỷ muội động lòng người cỡ nào, bình thường không biết cách ăn mặc, nếu hơi ăn mặc một chút, khẳng định rất nổi tiếng ở Thiên Phủ, có điều, đáng tiếc, nữ nhân tốt như vậy hôm nay không chỉ phải chết, mà trước khi chết còn bị mấy huynh đệ chúng ta thay phiên đến một lần.

Chu Tầm ngoài miệng ô ngôn uế ngữ những vẫn lưu ý gió thổi cỏ lay chung quanh, Diệp Quỷ thật sự giống như biến mất, một chút khí tức hỗn tạp cũng chưa từng xuất hiện.

- Ngươi...Vô sỉ!

Vương Tử Yên cố gắng giãy dụa, trên khuôn mặt tú lệ tràn đầy phẫn nộ.

- Vô sỉ, ha ha, cái từ hình dung ta cũng không tốt, chúng ta chỉ là làm chuyện nam nhân bình thường sẽ làm, suy nghĩ một chút, ngươi sắp chết cũng không biết tư vị nam nhân, đây là tiếc nuối như thế nào, mà ta thỏa mãn các ngươi, các ngươi không nên cảm ơn ta sao…

Chu Tầm cười điên cuồng hơn khi nghe lời đấy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)