Sáng sớm hôm sau, Diệp Quỷ cùng Vương Tử Nhiên và Vương Tử Yên đi làm nhiệm vụ, đám người Diệp Phàm thì vẫn huấn luyện như cũ.
- Nhị đệ, ngươi đi tra thử xem tam đệ đi làm nhiệm vụ gì đấy.
Diệp Phàm đột nhiên nói. Mặc dù hắn rất yên tâm đối với năng lực làm việc của Diệp Quỷ, cũng không nguyện ý tin tỷ muội Vương Tử Nhiên sẽ làm cái gì với Diệp Quỷ, chẳng qua là Diệp Phàm vẫn muốn bảo đảm cho trường hợp ngoài ý muốn, chí ít thì tỷ muội Vương Tử Nhiên vẫn chưa hoàn toàn được hắn đưa vào trong phạm vi tín nhiệm của mình.
Diệp Tàn nghe thấy vậy, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, ngồi lên Thiên Hạc rồi nghênh ngang rời đi.
- Diệp Phàm, ta thấy Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên đối với Diệp Quỷ rất tốt, hẳn là sẽ không hại hắn đâu.
Đại Lực có chút hiếu kỳ mà nói.
- Có nhiều thứ không thể nhìn bề ngoài được đâu. Hơn nữa, chỉ cần sống ở cái thế giới này, con người đều sẽ có bất đắc dĩ, bởi vì ngươi cũng không phải chỉ có một thân một mình. Đương nhiên, ta cũng không phải hoài nghi tỷ muội Vương Tử Yên, chỉ là vẫn phải làm mọi thứ cho chu toàn thôi.
Diệp Phàm tùy ý nói, sau đó hắn nhìn về phía Bát Hoang Côn của Đại Lực rồi cười nói:
- Hiện tại Bát Hoang Côn có thể vũ động được không?
Đại Lực nghe vậy, lúc này mới tháo Bát Hoang Côn xuống, một tay vững vàng bắt lấy:
- Kim Cương Bá Thể vô cùng ăn khớp với huyết mạch của ta. Ta cảm thấy thực lực của mình đã thăng lên rất nhiều, Bát Hoang Côn cũng đã có thể làm thành vũ khí rồi.
Vừa nói, khắp khuôn mặt của Đại Lực đều tràn đầy ý cười. Hôm qua, dưới sự kích thích của đan dược và quán trình huấn luyện gian khổ, tu vi của hứa đã đạt đến Nhập Cương Nhất Trọng, trong cơ thể phảng phất như lập tức xuất hiện một cổ lực lượng vô cùng vô tận vậy.
Sáng sớm rời giường, hắn đã lập tức phát hiện Bát Hoang Côn ngày thường có chút nặng thế mà lại trở nên thuận tay hơn rất nhiều.
Diệp Phàm nghe thấy vậy thì gật nhẹ đầu.
Nhìn thoắt một cái là hắn đã nhìn ra được Đại Lực đột phá, cho nên mới cố ý hỏi.
Tay phải hắn lấy ra một Trọng Thạch Giáp, thứ này là mấy mấy ngày trước hắn đã đặc biệt luyện chế cho Đại Lực. Với tầm nhìn của Chí Tôn ở kiếp trước, hắn muốn lập ra cho Đại Lực một bộ phương án huấn luyện hoàn chỉnh hiển nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Đây là Trọng Thạch Giáp…
Nói lại tình hình của Trọng Thạch Giáp một lần, lúc này Đại Lực mới kích động mặc vào, sau đó lại "ầm"một tiếng, Đại Lực nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt to thật thà tràn đầy mê mang.
Khóe miệng Diệp Phàm không khỏi cong lên thành một đường cong thú vị. Hắn đã sớm dự đoán được loại tình huống này sẽ xảy ra rồi, chẳng qua đây chỉ là sở thích ác ý của hắn mà thôi.
Đại Lực ngã xuống đất cũng chẳng có gì, nếu để cho Huân Y ngã xuống, khà khà khà… đến lúc đó nàng cũng không động được, chậc chậc, so với buộc chặt… Khụ khụ, nghĩ gì thế, tà ác, tà ác, sai lầm sai lầm.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Diệp Tàn mới vội vã chạy về.
- Đại ca, hình như nhiệm vụ này thật sự có chút vấn đề.
Sắc mặt của Diệp Tàn có chút khó coi. Hắn cùng với Diệp Phàm có hơi khác biệt. Mặc dù hắn đã trải qua không ít chuyện, thế nhưng chung quy lại thì cũng không có nhìn nhận thấu triệt về tình người được như Diệp Phàm, hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng tỷ muội Vương Tử Nhiên vậy mà lại thiết kế cạm bẫy hãm hại tam đệ.
- Nói nghe xem!
Sắc mặt của Diệp Phàm không khỏi hơi trầm xuống một chút, hắn cao giọng nói.
- Đây chính là nhiệm vụ tam tinh, nội dung cũng cực kỳ hợp lý, chẳng qua thì thực lực của các đệ tử nhận nhiệm vụ đều có chút khác biệt.
Diệp Tàn cao giọng nói:
- Một người cầm đầu tên là Chu Tầm, đệ tử tam tinh của Thiên Phong, thực lực Cương Thể nhất trọng. Còn bốn người khác nữa theo thứ tự là đệ tử nhị tinh của Linh Phong Trầm Vân Trùng, Tiêu Húc với đệ tử nhị tinh của Thiên Phong Trương Vũ, đệ tử nhị tinh của Địa Phong Hồ Nhất Đường.
- Ngoại trừ Trầm Vân Trùng cùng với Hồ Nhất Đường đều là Nhập Cương ngũ trọng ra thì Trương Vũ và Tiêu Húc đều là đệ tử ở Nhập Cương lục trọng.
- Đội hình mạnh mẽ như thế mà lại chỉ cần tỷ muội Vương gia mới chỉ là Nhập Cương tam trọng, điều này khiến ta có chút khó hiểu. Huống hồ còn có Trầm Vân Trùng nữa, giác quan của người này đối với chúng ta cũng không được tốt cho lắm.
- Tỷ muội Vương Tử Yên cũng đã nói rồi, các nàng thiếu tích phân (*), sở dĩ kêu tam đệ đi có lẽ cũng là để bảo hộ các nàng, dù sao thì trên đường đi cũng sẽ có những người khác muốn gây bất lợi cho các nàng. Hai nữ tử như bọn họ quả thực là rất nguy hiểm. Mà có lẽ Trầm Vân Trùng cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, những điều này đều dễ đoán.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tạm thời không thể tùy ý suy đoán người khác. Chẳng qua thì đề phòng mọi chuyện còn chưa xảy ra, những người khác thì không tính tới, chỉ riêng Chu Tầm kia thôi thì tam đệ tuyệt đối không phải là đối thủ rồi. Lại cộng hai nữ tử ở đó đến lúc đó nếu thật sự mà đánh nhau, tam đệ có muốn chạy cũng không chạy nổi
- Huấn luyện ở Tiềm Long Phong lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên ra ngoài xông xáo một trận thôi, để xem hiệu quả thế nào. Băng Xà cũng là một thứ đồ tốt đấy, chúng ta đi mở rộng tầm mắt một chút đi.
Diệp Phàm nói xong, lúc này bèn nhìn về phía hai người Đại Lực mà nói:
- Đại Lực, ngươi cởi Trọng Thạch Giáp ra rồi thu hồi lại đi, thuận tiện thu thập một ít lương khô. Huân Y, ngươi đến chỗ Phong Chủ báo cáo tình hình một chút. Nhị đệ, ngươi ở lại giúp ta luyện chế một vài thứ đi.
Vừa nói, Diệp Phàm vừa dẫn Diệp Tàn đi vào trong phòng của hắn. Ứng phó với cường giả ở Cương Thể cảnh, Diệp Phàm muốn làm cho ổn thỏa cũng rất khó, dù sao thì thiên phú Linh Cương ở Cương Thể cảnh cũng quá thần bí, đụng phải người có thiên phú Linh Cương loại tu hành còn đỡ hơn một chút, chứ nếu như là người có thiên phú Linh Cương thiên về loại chiến đấu thì lại khó xử lý biết bao nhiêu.
Đương nhiên, nếu là tác chiến chính diện, cho dù có là cường giả ở Cương Thể nhất trọng thì chưa chắc Diệp Phàm đã sợ, chẳng qua chỉ lo rằng đến lúc đó đám người Diệp Quỷ đã bị chế phục rồi. Đến lúc đó cũng chẳng còn cơ hội triền đấu đâu nữa, cho nên hắn muốn luyện chế ra một vài độc dược phá công.
Tán Công Phấn (*), chính là nhằm vào những người dưới Siêu Phàm cảnh. Tán công là độc dược mạnh nhất, chỉ cần phá được lớp phòng ngự của đối phương, độc dược đi vào trong cơ thử đối phương thì chỉ trong thời gian hai nhịp thở thôi là đã có thể khiến cho một cường giả Cương Thể nhất trọng trở thành một tên phế nhân rồi.
Loại độc dược này rất khó luyện chế, ở toàn bộ thị trường Đông Linh cảnh đều rất ít gặp, giá cả lại càng cao đến không hợp thói thường, nhưng lại cứ hết lần này đến lần khác chỉ có tác dụng đối với cường giả dưới cấp Siêu Phàm cảnh, cho nên thực lực yếu không mua nổi, thực lực mạnh lại không cần đến. Vì thế mà cũng không có nhiều người cần dùng đến nó.
Nhưng Diệp Phàm thì không giống như vậy. Hắn không cần mua, tự hắn có thể luyện chế ra được.
10 phút sau, Diệp Phàm mang theo Diệp Tàn đi ngoài ra, mà Đại Lực cùng Huân Y đã chờ ở trong đình viện từ trước, Bạch Khinh Ngữ phía bên kia cũng không có vấn đề gì. Từ khi Diệp Phàm bày ra tiêu chuẩn cao của hắn thì Bạch Khinh Ngữ đã trở về trạng thái vung tay quản lý một lần nữa.
Nói một cách khác, nữ nhân này đã hoàn toàn coi Diệp Phàm thành trưởng lão rồi, mà việc tu hành của đám người Đại Lực cứ như vậy mà được giao cho Diệp Phàm. Không thể không nói, đối với loại tình huống này, Diệp Phàm rất muốn trở lại thạch thất lúc trước kia, nên tiến một bước để làm một vài việc.
Sau khi mấy người xuất phát, ngồi bên trên Thiên Hạc mà trực tiếp tiến về Nhiệm Vụ Điện để tiếp nhận nhiệm vụ. Để phòng ngừa Thiên Hạc cõng quá nặng nên Diệp Phàm cùng với Diệp Tàn đã thu hồi Trọng Thạch Giáp vào, Đại Lực cũng bỏ Bát Hoang Côn vào bên trong Trữ Vật Giới Chỉ.
Rất nhanh đã tiếp nhận xong nhiệm vụ, bốn người bèn nhanh chóng bay thẳng về phía sơn mạch Thiên Thú.
…
Linh Phong.
Trầm Vân Hạo nghe một tên đệ tử tam tinh báo cáo, không khỏi lộ ra nụ tươi tươi:
- Ta sắp xếp Trầm Vân Trùng vào trong đó cũng chính là vì chiêu này. Rất tốt! Xem ra Diệp Phàm không hề khiến ta thất vọng. Trầm Long, ngươi gọi Đổng Triệt, Dương Phú, Đệ Ngũ Thanh Phong, Vệ Thiên đi theo phía sau, đến lúc cần thiết thì vây giết bọn chúng. Đúng rồi, phế bỏ Huân Y sau đó đưa đến trước mặt ta.
- Dạ!
Trầm Long nghe thấy vậy, lúc này mới cao giọng nói, sau đó xoay người trực tiếp rời đi.
Hai mắt Trầm Vân Hạo nhìn theo bóng lưng của Trầm Long, không tự giác hiện lên một tia ý cười đã tính trước. Một con kiến hôi nhất tinh mà cũng dám chọc đến hắn ta, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Mặc dù Thiên Phủ có tính chất học viện, nhưng chẳng qua là vẫn chia đủ loại thế lực, đằng sau mỗi một đệ tử thất tinh tất nhiên đều sẽ có không ít các đệ tử nhị tinh tam tinh đi theo. Nước lên thì thuyền lên, một khi đệ tử thất tinh trở thành trưởng lã thì những tên đệ tử đi theo phía sau này ắt hẳn cũng sẽ có nhiều chỗ tốt trong tương lai.
Phái mấy tên thủ hạ ra để ứng phó Diệp Phàm, đối với Trầm Vân Hạo mà nói cũng không tính là gì cả. Huống chỉ sở dĩ hắn ta dám không kiêng nể gì mà giết người như thế cũng là có dự định của bản thân.
Đầu tiên, đám người Diệp Phàm là người của Tiềm Long Phong. Lần này hắn ta giết chết đám người Diệp Phàm thì cũng tương đương với việc đám đệ tử của Tiềm Long Phong sẽ chết hết toàn bộ trong khi làm nhiệm vụ. Đến lúc đó, Tiềm Long Phong bị thay thế là lẽ tất nhiên, hắn ta không chỉ có không sai mà rất có thể sẽ được tán dương nữa kìa.
Coi như Bạch Khinh Ngữ có đòi chân tướng thì những những lão gia hỏa Linh Phong kia cũng sẽ liều mạng để che chở cho hắn ta thôi.