Vô Địch Thiên Đế

Chương 163: Thổ lộ tiếng lòng

Chương Trước Chương Tiếp

- Khụ… Huân Y, ngươi cũng thể đùa như vậy được đâu. Mị lực của ngươi lớn đến thế nào chính ngươi còn không rõ ràng hay sao? Ngươi thế này ta cũng rất khó cự tuyệt.

Diệp Phàm có chút bất đắc dĩ mà nói.

Huân Y nghe thấy vậy lại càng xấu hổ mà cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắc tuyệt sắc động lòng người tản ra một loại mị lực nữ tính độc nhất, khiến cho người ta không nhịn được mà hung hăng cắn cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nói khẽ:

- … Diệp Phàm, ta… Ngươi…

Huân Y muốn nói nàng ưa thích Diệp Phàm, nhưng lại không cách nào nói ra miệng được. Tính tình của nàng chính là nhát gan mà dễ dàng thẹn thùng như vậy, đồng thời cũng có chút tự ti, nàng không cho là mình xứng với Diệp Phàm, càng sợ nghe thấy Diệp Phàm cự tuyệt nàng.

Nhưng rõ ràng nàng lại thích nam nhân này, nàng sợ bởi vì mình nhu nhược mà khiến cho nàng bỏ lỡ nam nhân này. Loại tâm tình phức tạp xen lẫn này làm cho Huân Y có chút tâm thần bất định.

EQ của Diệp Phàm cũng không tính là quá cao, nhưng cũng không phải là không hiểu được chuyện tình yêu. Nhìn thấy bộ dạng của Huân Y, lúc này hắn cũng có một tia suy đoán, nếu như không phải từng bị Đường Linh phản bội, nếu như hắn còn tin tưởng tình yêu thì có lẽ giờ phút này hắn sẽ ôm Huân Y, để cho nữ tử thẹn thùng đáng yêu này không quá khó xử. Thế nhưng không có nếu như, hắn có thể trở nên vô cùng mạnh mẽ, tùy ý chiếm hữu nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này. Đó là đãi ngộ mà cường giả nên có được, nhưng đó lại không phải là tình yêu, đó là dục vọng của con người.

Mà nữ nhân đó không phải là Huân Y. Bởi vì đã từng bị tổn thương nên hắn hiểu được cảm giác đau đớn khi bị tổn thương, cảm giác tê tâm liệt phế, ngạt thở, đau đến muốn khóc, cho nên hắn không thể để cho Huân Y trở thành một hắn thứ hai, mà bản thân lại đi đóng vai như Đường Linh.

Cũng như hắn chưa từng muốn yêu Bắc Cung Tuyết vậy. Cho dù trong lòng hắn có tình cảm thì cũng sẽ bị hắn gạt bỏ. Nữ nhân chỉ là thứ yếu của hắn, không phải là điều mà hắn chân chính quan tâm, chí ít thì trước mắt đối với hắn mà nói, xem như có được thân thể của nữ nhân thì cũng chỉ là trao đổi ích lợi mà thôi.

Cho nên hắn coi Huân Y là người bạn rất tốt của mình, nhưng cũng sẽ không phát triển thành nữ nhân của hắn, bởi vì hắn không tin vào tình yêu, lại càng không nguyện ý tổn thương người khác.

- Huân Y, sau này chúng ta chúng ta sẽ là bằng hữu cực kỳ thân. Mỗi một cường giả xuất thân từ học viện đều sẽ có rất ít người xông vào cái thế giới này, bởi vì nhiều khi một mình vô cùng bất lực, cho nên ta làm những điều này cho ngươi không chỉ là vì ngươi mà cũng là vì chính ta nữa.

Diệp Phàm trầm mặc một phen, sau đó lại nghiêm túc nói:

- Ngươi không cần bởi vì những cái này mà hi sinh bản thân mình. Ngươi ưu tú như thế, sẽ có người càng may mắn hơn chờ đợi ngươi. Cuộc đời ta nhất định sẽ cô đơn đến cuối cùng, cũng giống như chú chim ưng trên Thiên Thú Sơn ở Thiên Vực vậy. Tất cả mọi thứ ta làm đều chỉ vì cái vị trí càng cao kia thôi.

Huân Y nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, trong lòng nàng cũng có chút đau đớn. Sau đó, nàng miễn cưỡng nở nụ cười.

Kết quả này là điều đương nhiên không phải sao. Làm sao này xứng với nam nhân này được chứ? Mọi thứ đều là do nàng yêu cầu xa vời mà thôi.

Chỉ cần có thể hầu hạ ở bên cạnh nam nhân này, cho dù có là bằng hữu thân thiết thì cũng đủ rồi, không phải sao?

Thế nhưng là, vì sao ta lại đau lòng, vì sao ta lại khổ sở như vậy? Là bởi vì bị cự tuyệt sao? Hay là bởi vì tự tôn buồn cười của ta? Hoặc là, sự không nỡ của ta đối với hắn?

- Huân Y, ngươi đừng hiểu lầm! Thật ra thì ngươi thật sự cực kỳ ưu tú, tốt hơn cả tất cả những nữ nhân mà ta đã từng gặp. Nếu như muốn tìm đạo lữ, ta nhất định sẽ tìm ngươi, chẳng qua là ta đã không có hứng thú với nữ nhi tình trường nữa rồi, ta cũng không tin vào cái gọi là tình yêu giữa nam nhân và nữ nhân, ta lại càng tin tưởng vào tình hữu nghị hơn.

Thoáng chốc Diệp Phàm đã lập tức có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Huân Y. Mặc dù hai người đều không hề làm rõ, thế nhưng thật ra thì lời nói của hắn đã thể hiện ý cự tuyệt rồi. Huân Y biết rõ, thế cho nên nàng mới nghĩ lung tung, bởi vì người tự ti chính là như vậy.

- Thật sao? Diệp Phàm, ngươi… vì sao ngươi không tin vào tình yêu nữa? Không phải là bởi vì Bắc Cung Tuyết chứ?

Huân Y nghe thấy vậy thì đã lập tức cảm thấy tốt hơn một chút, nàng nói.

- Không phải, là bởi vì một nữ nhân khác.

Diệp Phàm nghe thấy vậy thì lắc đầu, sau đó lại thở dài một hơi:

- Nàng là một nữ nhân rất hiền lành. Lúc ta gặp được nàng là đang ở vẫn thần trong sa mạc. Lúc ấy ta bị trọng thương nên ngã gục, là nàng dùng máu tươi giữ lại mạng cho ta.

- Ta cho rằng ta đã gặp phải tình yêu. Đúng thế, ta sinh sống cùng với nàng suốt hai mươi… hai năm. Nàng là một người dịu dàng quan tâm như thế, tất cả mọi thứ của ta, nàng đều có thể cân nhắc đến. Đoạn thời gian đó, ta rất vui vẻ.

Có lẽ là đã che giấu quá lâu, Diệp Phàm cũng cần dốc bầu tâm sự, hoặc có lẽ là vì để cho Huân Y tin tưởng lời nói của hắn nên Diệp Phàm chậm rãi kể lại những ngày tháng đã trải qua cùng với Đường Linh. Có mấy lời, cứ chôn ở trong lòng sẽ dễ dàng ngăn chặn nơi mềm yếu nhất của hắn.

- Bọn ta có thể vì đối phương mà chết. Vì nàng, cho dù có đối đầu với cả thiên hạ thì ta cũng không nhăn mày một cái. Thế nhưng là…

Hai mắt của Diệp Phàm đê lộ ra vẻ đau thương cùng đau lòng, còn có một tia phẫn hận, hai tay hắn không tự chủ được mà siết chặt lại với nhau:

- Thế nhưng là sau này nàng vậy mà lại vì sự huy hoàng của gia tộc mà phản bội ta. Cho đến bây giờ, ta vẫn có thể nhớ rất rõ loại đau khổ này. Thanh chủy thủ lạnh lẽo kia, đôi mắt đầy áy náy rồi lại lạ lẫm đó.

Huân Y ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe. Một câu chuyện đơn giản như vậy, rất nhiều nơi Diệp Phàm cũng đã sơ lược lại, hiển nhiên đối với hắn mà nói, đó cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì cả. Thế nhưng chẳng qua Diệp Phàm cũng cũng chỉ mới có 18 tuổi thôi, sinh sống với nhau hai năm, hắn hiểu rõ được người ta bao nhiêu chứ?

Còn có Vẫn Thần Sa Mạc, đây không phải là cấm địa ở biên giới của Kim Quốc sao? Diệp Phàm còn từng đi đến loại địa phương này à?

- Nàng đã yêu ngươi như thế, tại sao còn muốn tổn thương ngươi nữa chứ?

Huân Y có chút khó hiểu mà nói.

- Yêu? Ha ha!

Diệp Phàm nghe thấy vậy thì không khỏi lộ ra một tia cười đầy trào phúng:

- Đúng vậy, nàng yêu ta, ta biết rất rõ. Tình cảm thật sự trong những những năm tháng ấy không cách nào che dấu được. Lúc ấy ta cho rằng tất cả mọi thứ đều là kế hoạch của nàng cả. Chỉ là khi ta quay đầu nhìn lại, ta phát hiện sự phản bội cuối cùng chẳng qua chỉ là sự lựa chọn đột ngột xuất hiện mà thôi.

- Cho nên ngay từ đầu có thể vì đối phương mà chết, sinh mệnh cũng không đáng là bao. Nhưng về sau, so với vinh dự của gia tộc, so với mặt mũi khi đứng trước mặt tộc nhân, yêu thì tính cái gì đâu chứ? Năng lượng tình yêu đủ vượt qua cả sinh mệnh. Ở trong mắt giới Võ Tu chúng ta, thứ không đáng giá nhất chính là sinh mạng.

- Cho nên thật ra thì yêu cũng chẳng phải là cái gì cả. Bó thần thánh, tinh khiết là bởi vì bảng giá không đủ, chỉ cần lợi ích đầy đủ thì tình yêu lúc nào cũng có thể bị ném bỏ đi. Ta… ta không muốn tiếp tục lại làm vật hi sinh cho loại tình yêu này một lần nữa. Thế cho nên Huân Y à, ta cũng không thích hợp với ngươi, ngươi xứng đáng có được người tốt hơn.

Huân Y nghe vậy, nàng không khỏi trầm mặc. Nàng rất muốn nói mình không phải là nữ nhân kia, nàng có thể vì Diệp Phàm mà bỏ ra hết thảy, tất cả mọi thứ, không chỉ là sinh mệnh. Nhưng đó cũng chỉ là lời nói suông thôi. Có lẽ lúc ấy, nữ nhân kia cũng từng đã từng nói với Diệp Phàm như vậy.

Vết thương trên người có thể phục hồi như cũ, nhưng vết thương trong lòng làm sao có thể lành lặn được cơ chứ? Diệp Phàm hắn bây giờ chính là một người tự phong bế chính bản thân mình như vậy, mà nàng cũng chính là yêu một Diệp Phàm như vậy. Chẳng lẽ muốn nàng nói, Diệp Phàm áp đặt vết thương do một người khác tạo ra để bài xích, đối với nàng không công bằng sao?

Đó mới là buồn cười. Một người đã không tin tình yêu, hắn thản nhiên nói cho ta biết, hắn không có giấu diếm bất cứ điều gì cả, mà ta có tư cách gì trách móc người khác chứ? Điều mà ta phải làm chính là hòa tan trái tim đã đóng kín này một lần nữa.

Lần đầu tiên Huân Y phát hiện nàng không thể làm gì được Diệp Phàm. Nam nhân hoàn mỹ này cũng có một mặt yếu ớt. Nàng nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói:

- Ngươi nói những điều này chính là muốn để cho ta đừng suy nghĩ lung tung đúng không? Yên tâm đi, ta sẽ không nghĩ bậy bạ gì đâu. Chẳng qua là Diệp Phàm, ngươi cũng phải cố gắng. Nữ nhân kia… nàng cũng đã là quá khứ rồi, ngươi cũng xứng đáng có được thứ tốt hơn.

Lần đầu tiên Huân Y không hề thẹn thùng mà là thản nhiên mà nói ra mấy câu nói như vậy.

Diệp Phàm nghe vậy, hắn không khỏi lại dằn loại tâm tình không tốt kia của mình xuống đáy lòng một lần nữa, sau đó mới gật nhẹ đầu:

- Sắc trời đã rất muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)