- Thật sao, tùy các ngươi vậy. Chẳng qua thì ta có thể nói cho ngươi biết, mặc dù Cứu Sinh Thảo có thể giải độc của Tử Linh Xà, nhưng chỉ có thể giải những loại độc trong vòng ba ngày. Tính toán thời gian, phụ thân các ngươi trúng độc vào ngày hôm qua, các ngươi muốn mang Cứu Sinh Thảo trở về cũng phải mất thời gian một ngày. Nói cách khác, các ngươi chỉ còn lại có bảy canh giờ cuối cùng trong hôm nay thôi.
Trầm Vân Hạo ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói:
- Bảy canh giờ, một vạn ba ngàn tích phân, ha ha ha, coi như có đi bán thì cũng không bán ra được nhiều tích phân như vậy.
- Đúng rồi, đừng vọng tưởng đi mượn tích phân của bọn người Diệp Quỷ. Tất nhiên ta tìm các ngươi tới đây thì các ngươi phải giấu chuyện này vào trong bụng cho ta. Nếu như các ngươi đến Tiềm Long Phong, ta sẽ lập tức tiết lộ kế hoạch của các ngươi cho Diệp Quỷ, cho dù ngươi có mua được Cứu Sinh Thảo thì ta cũng có biện pháp khiến cho phụ thân của ngươi sống không nổi.
- Làm sao ngươi biết thời gian phụ thân ta trúng độc?
Lúc này, Vương Tử Nhiên mới cao giọng nói, trong đôi mắt của nàng ta tràn đầy phẫn nộ. Chuyện phụ thân của các nàng bị Tử Linh Xà cắn các nàng cũng chỉ vừa mới biết thôi, thế mà Trầm Vân Hạo lại biết rõ ràng như thế, muốn nói trong đó không có mờ ám, các nàng căn bản không tin.
- Muốn tra một vài tình huống của các ngươi, với ta mà nói cũng không phải việc gì khó. Thôi được rồi, cụ thể ngươi không cần phải hỏi, ta chỉ cho các ngươi mười phút đồng hồ để suy nghĩ, sau mười phút, nếu như còn không có câu trả lời thuyết phục, vậy phụ thân các ngươi cứ đợi chờ chết đi.
Vương Tử Yên cùng Vương Tử Nhiên nghe thấy vậy thì lập tức ngây người tại chỗ, trong nội tâm không ngừng giãy dụa. Đây chính là bi ai của kẻ yếu, nỗi bi ai bị người khác khống chế.
Mười phút sau.
- Thế nào, nghĩ kỹ chưa?
- Các ngươi muốn làm gì Diệp Quỷ? Muốn giết chết hắn ta sao?
Vương Tử Yên cắn răng nói.
- Đương nhiên ta sẽ không giết Diệp Quỷ. Mục tiêu của ta là Diệp Phàm, ta biết giao tình giữa các ngươi và Diệp Phàm còn chưa tới, cho nên phải dùng Diệp Quỷ để dẫn dụ Diệp Phàm xuất hiện.
- Được, bọn ta đồng ý!
Vương Tử Yên cắn răng nói.
- Vậy thì còn tạm được. Để sẽ sai người đưa Cứu Sinh Thảo đến nhà ngươi, các ngươi chỉ cần làm việc là được. Hợp tác vui vẻ!
Trầm Vân Hạo cười nhạt mà nói.
…
Rời khỏi Linh Phong, Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên nhanh chóng đi về phía trụ sở.
- Tỷ, chúng ta thật sự phải hại đám người Diệp Quỷ sao?
- Bằng không thì làm thế nào bây giờ? Độc của cha chỉ có thể dựa vào Cứu Sinh Thảo thôi.
- Thế nhưng… bọn họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta mà.
- Haizzz… ai bảo Diệp Phàm chọc phải Trầm Vân Hạo chứ? Chúng ta cũng không biện pháp nào khác. Không phải chúng ta cũng bị hắn liên lụy rồi sao. Tối nay chúng ta đi tìm Diệp Quỷ thôi.
- Tối nay đã đi rồi sao? Vì sao chứ?
- Chúng ta hại hắn, bây giờ đền bù tổn thất thân thể cho hắn ta còn không được sao? Chúng ta có thể làm chỉ có những thứ này."
…
Tiềm Long Phong.
- Các ngươi là nói, các ngươi muốn ngủ với tam đệ của ta?
Đám người Diệp Phàm đều ngây người tại chỗ, ánh mắt trừng trừng nhìn tỷ muội Vương Tử Yên. Hắn ta đã từng gặp người lớn mật, thế nhưng chưa từng gặp người nào gan to như vậy, trực tiếp tìm tới cửa muốn người khác ngủ với các nàng.
- Gần đây bọn ta có chút thiếu tích phân. Tiếp nhận một cái nhiệm vụ nhưng thực lực của bọn ta lại không đủ, thế cho nên mới muốn tìm Diệp Quỷ đi cùng với bọn ta. Bọn ta biết rõ các ngươi huấn luyện vì tư cách thi đấu trong hơn ba tháng tới, trong lòng cũng có chút áy náy. Cho nên mới muốn dùng thân thể chúng ta để làm thù lao cho việc Diệp Quỷ đã đi cùng với bọn ta. Đương nhiên, bọn ta cũng không phải loại nữ hài tùy tiện kia, bọn ta cũng thật sự ưa thích Diệp Quỷ.
Vương Tử Yên có chút e lệ mà nói, trạng thái cả người không phải đặc biệt tốt, tốc độ tim đập cũng rất nhanh, mà ở trong đó, nhân tố áy náy càng nhiều hơn. Đương nhiên, Diệp Phàm không nhìn ra được điều gì mờ ám, mà đề nghị này của tỷ muội Vương gia trở thành sự che giấu cho thần thái không bình thường tốt nhất của các nàng bây giờ.
Dù sao thì hai nữ nhân bọn họ đưa ra loại đề nghị hoang đường này, tâm tình phức tạp cũng rất bình thường, thậm chí loại áy náy kia đúng như hai người bọn họ nói, khoảng thời gian này đã chiếm cứ lấy thời gian của Diệp Quỷ, các nàng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nếu như tìm Đại Lực cùng Huân Y, có lẽ Diệp Phàm sẽ không đồng ý, bọn họ đang trong lúc cần thời gian huấn luyện. Thế nhưng là Diệp Quỷ, vậy dĩ nhiên cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì bây giờ tư cách tham gia thi đấu của hắn và Diệp Tàn cũng không có bất cứ vấn đề gì.
- Tam đệ, tìm ngươi kia, tự ngươi quyết định đi.
Về vấn đề này, mặc dù hắn là đại ca, thế nhưng quyền quyết định vẫn nằm trên tay Diệp Quỷ. Hai hoa tỷ muội tự mình đưa tới cửa này, đúng thật là khiến người khác khó mà chối từ được.
- Khi nào thì đi làm nhiệm vụ?
Diệp Quỷ bình thản nói.
- Ngày mai sẽ xuất phát, có lẽ cũng mất một khoảng thời gian rất lâu.
- Được, ngày mai ta đi với các ngươi, buổi tối các ngươi ngủ ở căn phòng cách vách đi.
Diệp Quỷ nói xong thì một lần nữa ngồi ở một bên.
- Diệp Quỷ, vậy ngươi ngủ ở đâu? Bọn ta không muốn ngủ ở gian phòng kia, bọn ta sợ hãi, ngươi không ở bên cạnh bọn ta không ngủ được.
Vương Tử Nhiên tiếng cười nói, Diệp Phàm cùng Diệp Tàn và Đại Lực cũng hoàn toàn xem đến ngơ ngác rồi. Chuyện tốt thế này… sao lại không rơi lên trên người bọn ta chứ?
- Diệp Phàm, phòng của Diệp Quỷ ở đâu đấy?
Vương Tử Yên nói thẳng.
- Ở kia!
Diệp Phàm nghe vậy, vô cùng dứt khoát mà chỉ về phía phòng của Diệp Quỷ mà cao giọng nói, mà trong lòng hắn đã âm thầm so đo. Tính cách của Diệp Quỷ quá lạnh nhạt cũng không phải chuyện tốt, quay đầu lại biến mình thành người lãnh cảm mất. Con người mà, vẫn là phải học được cách cân bằng âm dương.
Lần này cũng là một cơ hội.
Lúc này, Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên trực tiếp đi tới gian phòng của Diệp Quỷ, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận phơn phớt mà nói khẽ:
- Bọn ta chờ ngươi!
Dứt lời, hai người lại cắn môi một cái, bộ dáng vô cùng dụ hoặc như vậy.
Đám người Diệp Phàm cùng Diệp Tàn đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại lắc đầu. Một khối băng như vậy mà cũng có nữ nhân ưa thích. Ánh mắt thế nào vậy chứ? Bọn họ ưu tú như vậy, sao lại không thấy có nữ sinh sáp tới chứ.
Huân Y thì lại ở bên cạnh che kín lấy cái miệng nhỏ gợi cảm của mình. Một cô nương thuần khiết dễ dàng thẹn thùng như vậy, hiển nhiên là cảm thấy rất khó hiểu được loại chuyện như thế này.
- Diệp Phàm, các ngươi ưa thích nữ sinh giống thế này sao?
Huân Y có chút hiếu kỳ mà nói.
- Ôm ấp yêu thương mà, ai không thích chứ!
Diệp Phàm nói thẳng, đột nhiên kịp phản ứng đây là Huân Y hỏi, lúc này hắn mới chỉnh đốn thần thái của mình lại, cười nói:
- Đương nhiên, ưa thích nữ nhân cũng không liên quan đến những chuyện này.
Khó có được EQ của Diệp Phàm vậy mà lại cao được một lần.
Huân Y ừ một tiếng, cũng không có nói gì nữa, trong lòng thì lại âm thầm suy tư, có phải nàng cũng nên học tập theo Vương Tử Nhiên bọn họ không nhỉ? Thế nhưng cảm giác thật là xấu hổ.
Diệp Quỷ nhìn Vương Tử Nhiên cùng Vương Tử Yên dần dần khuất bóng, gương mặt bình tĩnh cuối cùng cũng lóe lên chút phức tạp. Người giống như hắn vậy, nếu như ngươi đối xử với hắn lạnh lùng một chút thì cái gì cũng tốt, hắn vui vẻ thanh nhàn, càng chủ động giống như Vương Tử Nhiên và Vương Tử Yên, hắn lại càng không biết phải làm thế nào.
- Đi đi tam đệ, đi phát hiện thế giới mới đi. Tư vị kia… chậc chậc.
Diệp Phàm không chút khách khí mà để lộ ra một mặt hèn mọn của hắn.
Diệp Quỷ trực tiếp trợn trừng mắt khinh thường, sau đó đi về phía căn phòng bên cạnh:
- Nếu như thật sự đến lúc đó, ta sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu như là thù lao cho nhiệm vụ lần này, vậy thôi đi.
Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng của Diệp Quỷ mà cười cười, cũng không nhiều lời nữa. Đừng nhìn hắn ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn giống như Diệp Quỷ thôi.
Đến buổi tối, sau khi Diệp Phàm đơn độc mang theo Huân Y luyện tập thêm một trận, Huân Y vẫn làm bữa ăn khuya khao hắn như cũ.
Hai người ngồi ở phía trên thạch đôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Y có chút đỏ bừng lên, nàng nói:
- Diệp… Diệp Phàm, thật ra thì… nếu như ngươi hâm mộ Diệp Quỷ… ta… ta cũng có thể!
Phụt!
Lúc này, Diệp Phàm bỗng nhiên phun hết nước trà vừa mới uống hết ra, hai mắt trợn to mà nhìn Huân Y.
Đây coi là cái gì?
Câu dẫn?
Ôi mẹ ơi, đây là đang khiêu chiến định lực của ta sao?