Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc chống lại Diệp Phàm, bởi vì chỉ cần không phải là đồ đần thì hẳn là phải biết làm như thế nào mới đúng, cho nên hắn phách lối, phách lối đến độ oanh động toàn bộ Thiên phủ.
Lại không ngờ dưới sự quan tâm của tất cả mọi người, Diệp Phàm vậy mà không qua đây, ngược lại khiến hắn ầm ĩ làm ra chuyện hiểu nhầm lớn như vậy, tức giận cũng không có chỗ bộc phát, hắn cảm thấy mình có thể điên đến nơi rồi.
Cốc cốc!
- Vào đi!
Một bóng người đi đến, lại là Trầm Vân Trùng.
- Bái kiến Vân Hạo ca!
- Vân Trùng, nghe nói quan hệ của ngươi và Diệp Phàm không được tốt lắm?
Trầm Vân Hạo ôn hòa nói.
- Ừm, ở Sở Quốc Diệp Phàm đã từng nhục nhã ta, người này vô cùng phách lối, lần này vậy mà cũng không đến, Vân Hạo ca, chúng ta tuyệt đối không thể nhịn xuống cơn tức này.
- Nhẫn nhịn? Trong từ điển của Trầm Vân Hạo ta không có từ này, nhưng động thủ trong Thiên phủ không tốt lắm, hơn nữa nếu như hắn vẫn luôn ở Tiềm Long phong, muốn giáo huấn hắn một trận cũng rất khó khăn, ngươi giúp ta điều tra xem người nào có quan hệ khá tốt với Diệp Phàm, xem xem có cách nào có thể dẫn dụ hắn ra bên ngoài Thiên phủ không.
- Vân Hạo ca, ý ngươi là?
Trầm Vân Trùng nghe vậy không khỏi làm ra một động tác cắt cổ.
Trầm Vân Hạo nghe vậy cười cười, trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, một con kiến hôi dám giương oai trên người hắn ta, hắn cho hắn là cái thứ gì chứ, một tên đệ tử phế vật của Tiềm Long phong, chết thì chết thôi.
- Vân Hạo ca yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Trầm Vân Trùng cao giọng nói, ngay sau đó lui ra ngoài.
. . .
Phượng Minh phong.
Tiêu Sênh Vũ nhìn thấy Lý Dĩnh Huyên, khuôn mặt hơi hơi đỏ hồng nói:
- Làm xong nhiệm vụ rồi sao?
- Làm xong rồi!
- Vậy ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?
- Diệp Phàm và ngươi...
- Ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, Diệp Phàm vừa vặn gặp phải cứu ta một mạng, giữa ta và hắn không có chuyện gì cả.
Lúc này Tiêu Sênh Vũ bất đắc dĩ nói.
- Ta xem ký ức thủy tinh rồi, hắn không chỉ hôn ngươi, còn sờ . . . Nơi đó!
Ánh mắt của Lý Dĩnh Huyên nhìn về đường cong hoàn mỹ của Tiêu Sênh Vũ, có ý riêng nói.
Trong khoảng thời gian này đúng lúc nàng ta ra ngoài làm nhiệm vụ, ban đầu sau khi trở về chuẩn bị đi vào linh tuyền chi địa, vừa vặn nghe được có người nói hôm qua Diệp Phàm không đến Linh Phong nhận sai, không khỏi cặn kẽ hỏi thăm một chút.
Chuyện này không nghe ngóng thì không biết, sau khi nghe ngóng thật sự giật mình, quan hệ giữa nàng và Tiêu Sênh Vũ vẫn luôn không tệ, vô cùng rõ ràng Tiêu Sênh Vũ là người như thế nào, kiên cường khí khái hơn nữa không có cảm giác gì với nam nhân cả.
Một người như vậy, lại bị Diệp Phàm chạm vào nơi không nên chạm còn cưỡng hôn nữa, khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc.
Lúc này sắc mặt Tiêu Sênh Vũ đỏ bừng, trước đó trong lòng tràn đầy phẫn nộ chỉ có sát ý với Diệp Phàm, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại bình tĩnh trở lại, những điều này khiến nàng cực kỳ ngượng ngùng.
Nếu nói nàng thích Diệp Phàm, hoàn toàn là nói vớ vẩn, chỉ là bị Diệp Phàm chiếm tiện nghi cũng là sự thật, chuyện này quả thật làm cho nàng có chút khó mà mở miệng.
- Ngươi không phải thực sự thích Diệp Phàm rồi chứ?
Lý Dĩnh Huyên hoảng sợ nói.
- Ngươi nghĩ gì thế? Sao ta lại thích hắn được chứ, ta căn bản không hiểu rõ hắn, giữa ta và hắn có chút hiểu lầm, lúc ấy hắn cũng là vì bảo vệ tính mệnh của ta không có cách nào.
Tiêu Sênh Vũ trợn trắng mắt, phong tình trong nháy mắt khiến cho Lý Dĩnh Huyên có chút kinh diễm.
- Hiểu lầm gì?
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì.
- Được, ta không hỏi nữa nhưng bây giờ Thiên phủ truyền khắp tin tức giữa ngươi và Diệp Phàm rồi, cái gì mà ngươi bị Diệp Phàm nhìn thấy thân thể, bị cường hôn, sờ toàn bộ, thậm chí còn có người nói Diệp Phàm thừa dịp ngươi không sẵn sàng mà cưỡng đoạt ngươi.
- Bọn họ nói cứ để cho bọn họ nói đi, bản thân ổn là được rồi, ta cũng không sống trong miệng người khác.
- Đây chính là thanh danh của một nữ nhân đó, ngươi không quan tâm chút nào sao?
- Quan tâm cái gì, ta lại không có ý định tìm phu quân, thanh danh tốt xấu có gì quan trọng đâu, ta nói tại sao sau khi làm xong nhiệm vụ ngươi lại trở nên bát quái như vậy, người khác đều đã đếnlinh tuyền chi địa được mấy ngày rồi, ngươi không nóng ruột chút nào sao?
- Được rồi được rồi, ta không nói nữa, ngược lại ta cảm thấy ngươi và Diệp Phàm rất xứng đôi, tính cách của các ngươi có chỗ giống nhau . . . được rồi, ta không nói nữa, nhưng chuyện Diệp Phàm bị Trầm Vân Hạo nhắm vào ngươi biết chưa?
- Biết rồi, Diệp Phàm sẽ không đi, mặc dù không tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng người này còn thần bí hơn những gì các ngươi tưởng tượng đấy.
- Cắt, không phải nói không thích sao, sao lại đánh giá cao như vậy . . . A, ta không nói nữa, thật sự không nói nữa...
. . .
Phía trên Tiềm Long phong, một tiếng nổ vang vô cùng vang dội, Diệp Phàm nằm rạp trên mặt đất, cả người có chút bất đắc dĩ, hắn vốn muốn thử xem Phù Không Lược Ảnh cùng với Tam Thốn Bộ, có thể trực tiếp vượt qua hai đỉnh phong không, cuối cùng lại thất bại.
Hoán đổi công pháp cũng không đơn giản như vậy, nhưng một khi có thể thuần thục nắm vững, chiến đấu sẽ biến thành nghệ thuật, ví dụ như Cửu Hư Mê Tung Bộ của Diệp Phàm kết hợp với Tam Thốn Bộ và Vô Ảnh Quỷ Trảm, lần trước lúc chiến đấu với Tiêu Sênh Vũ, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, tầng tầng lớp lớp.
Ba bộ võ kỹ hắn vô cùng am hiểu, cho nên gắn liền cũng không khó lắm, nhưng còn có một vài võ kỹ, hắn cũng không phải giỏi lắm, lúc này phải không ngừng huấn luyện.
Gần đây Diệp Phàm đã si mê loại tổ hợp võ kỹ này, võ kỹ khác nhau tổ hợp lại một chỗ, đạt tới uy lực vô cùng kinh người, nhưng tổ hợp võ kỹ, cũng phân chia tình huống, ví dụ như Phù Không Lược Ảnh ẩn tàng chiến kỹ là phù không, mà Tam Thốn Bộ ẩn tàng chiến kỹ thì là tính xuyên qua không gian, giữa hai bên đương nhiên sẽ xảy ra xung đột.
Tại sao như thế?
Bởi vì phù không là dùng nguyên lực khống chế không khí dưới chân, từ đó đạt tới hiệu quả huyền không ngắn ngủi, mà Tam bộ lóe lên, rời khỏi không khí bị khống chế, đến nơi mới, hiệu quả phù không sẽ biến mất.
Mà trái lại, phù không hợp với võ kỹ cửu tinh liên châu lại vô cùng phù hợp, Huân Y vẻn vẹn dựa vào Thiên Dực cung đã làm được đến mức này.
Đương nhiên, thế sự không có tuyệt đối, chỉ cần chịu khó bỏ ra thời gian, cho dù là võ kỹ tương xung cũng không phải là không thể kết hợp được.
Diệp Phàm huấn luyện đến xuất thần, đám người Diệp Tàn say sưa ngồi bên cạnh ngắm nhìn
- Phương thức huấn luyện của đại ca không giống nhau, như này có cảm giác như va chạm có tiết tấu khiến cho tâm trạng của ta rất tốt.
Diệp Tàn hiếm khi nói đùa.
Trong đôi mắt Đại lực tràn đầy kiên quyết, màn huấn luyện của Diệp Phàm đã kích thích hắn, hắn thấy, Diệp Phàm đã ưu tú như vậy, lại có thể huấn luyện không muốn mạng như vậy, hắn sao có thể lười biếng được chứ.
Thùng thùng thùng!
Diệp Phàm không ngừng từ trên không trung rớt xuống, lại lần nữa đi lên, đám người Diệp Tàn sau một hồi xem náo nhiệt, cũng bắt đầu tự mình huấn luyện, duy chỉ có Huân Y ở bên cạnh nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt đẹp thỉnh thoảng hiện lên một tia đau lòng.
Huân Y không có ngộ tính, không cần dung luyện võ kỹ như đám người Diệp Tàn, bình thường việc nàng phải làm là luyện thể và tu hành, cùng tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
Nói chung, thời gian dư dả một chút, thỉnh thoảng lúc Diệp Phàm bị thương tiến lên giúp hắn băng bó, ngược lại khiến Diệp Phàm có chút xấu hổ.
Cuộc sông tu luyện yên tĩnh lại mệt mọi nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, vì tổ hợp võ kỹ, Diệp Phàm quả thực đã làm thay đổi quan điểm về thiên tài trong mắt Đại Lực và Huân Y, thậm chí ngay sau đó, Diệp Phàm dùng một nghìn năm trăm tích phân mua năm loại Huyền Thiết binh khí côn, thương, đao, cung, chủy, sau đó hoán đổi vũ khí rối cả mắt.
Tìm hiểu một chút việc chủy thủ nhanh chóng vũ động, đột nhiên biến thành trường thương!
Cùng tìm hiểu chuyện trường côn đánh nát Thạch Đầu ngay sau đó đột nhiên biến thành cung tiễn bộc phát ra!
Quan sát Diệp Phàm tu luyện, quả nhiên là quan sát thịnh yến võ kỹ!