Vô Địch Thiên Đế

Chương 157: Sự lột xác của tiềm long phong

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm nhanh chóng chén sạch cơm, Huân Y nhu thuận ngồi bên cạnh, đôi mắt to xinh đẹp cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bất giác có chút ngây dại.

Giải quyết bụng trống rỗng xong, Diệp Phàm cũng từ tình trạng quỷ chết đói lấy lại tinh thần, thấy Huân Y đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút nghi hoặc nói:

- Sao thế, trên mặt ta dính cơm sao?

Huân Y nghe vậy đột nhiên lấy lại tinh thần, vốn dĩ nàng rất dễ ngượng ngùng lúc này gương mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, lông mi cong dài, bờ môi nhỏ nhắn mê người nhẹ nhàng nói:

- Không . . . Không phải . . . Ta, ta . . .-

Bàn tay trắng nõn hoàn mỹ siết chặt vào nhau, đôi chân thon dài kẹp vào nhau, vô cùng động lòng người.

Mặc dù Diệp Phàm thấy nhiều biết rộng, cũng cảm thấy nhất thời kinh diễm, cơm nước no nê sinh d*m dục, đói rét quẫn bách sinh đạo tặc, tục ngữ của cổ nhân đương nhiên cũng có đạo lý của nó.

Ánh sáng nhu hòa buông xuống, mỹ nhân xinh đẹp động lòng người ngồi đó, làn gió mát dịu dàng thổi qua, mang đến luồng gió mát lạnh, rút ngăn khoảng cách giữa hai người.

Một cảm giác kiều diễm sinh sôi trong lòng Diệp Phàm khiến cho hắn có cảm giác đặc biệt, giống như ở kiếp trước gặp được Đường Linh vậy, Đường Linh . . . trong lòng Diệp Phàm bình thản, hắn vẫn luôn cho rằng, tình yêu, thực ra là một loại nhu cầu của nhân tính, trong lời nói thì hoàn mỹ, trong lòng là sự kỳ vọng thần thánh, ở trước mặt hiện thực lại không chịu nổi một kích.

Hắn không tin vào tình yêu, loại cảm giác này chẳng qua là bởi vì ở nơi này dưới tình huống đặc biệt sinh ra nhu cầu của nhân tính, có lẽ có liên quan đến khoảng thời gian trước hắn nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của Tiêu Sênh Vũ, cũng có thể là do hắn không cẩn thận chạm vào thân thể của Bạch Khinh Ngữ.

Cũng có thể là do hôm nay hắn cường hôn Tiêu Sênh Vũ khiến cho hắn thân thể mang đến xúc cảm tiêu hồn, khiến cho nhu cầu bản năng trong thân thể hắn muốn bùng nổ, từ đó ảnh hưởng đến tư duy của hắn, tục ngữ nói tinh trùng lên não, có lẽ chính là nguyên nhân này.

Đè nén rung động trong lòng, Diệp Phàm cao giọng nói:

- Ta đã khắc họa xong Thiên Dực cung rồi, nhưng muốn dung nhập võ kỹ, cần nhận chủ, đồng thời tiêu hao tu vi của ngươi, Thiên Dực cung này không chỉ có thể thúc đẩy việc sử dụng võ kỹ cho chủ nhân, mà còn có năng lực khôi phục nhuyễn ngân.

- Sau này tác chiến, chỉ cần không bị sức mạnh quá lớn phá hủy, Thiên Dực cung rất khó bị hủy hoại, cho nên trước khi ngươi cởi ra phong ấn của thú hồn, nó sẽ là đồng bạn thân thiết của ngươi, ngươi phải quý trọng nó thật tốt.

- Ừm, ta hiểu rồi, ta nên làm gì?

Huân Y có chút u oán nhìn Diệp Phàm nhưng nói đến Thiên Dực cung, tâm trạng nàng lập tức trở nên kích động, chỉ cần nắm giữ được Thiên Dực cung, nàng sẽ không phải là một phế vật chỉ có tu vi nhưng không có năng lực chiến đấu, nàng cũng có thể làm vẻ vang Tiềm Long phong.

Không ai thích người vô năng cả, cho dù Huân Y không tranh giành gì nhưng vẫn hi vọng mình là một người có ích.

Diệp Phàm nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Huân Y, Huân Y lập tức sững sờ, ngay sau đó sắc mặt lần nữa trở nên đỏ bừng, tay nhỏ muốn giãy dụa, rồi lại giống như không có khí lực.

Diệp Phàm không nghĩ nhiều như vậy, nguyên lực của hắn trực tiếp bao trùm bàn tay trắng nõn của Huân Y, đồng thời ở lòng bàn tay nàng khắc hoạ một loại pháp trận đặc biệt, sau một khắc, đặt phía trên Thiên Dực cung.

Ngay sau đó, hắn lấy ra linh tài khắc hoạ võ kỹ, dùng nguyên lực làm tan rã, loại linh tài này giống như nước chảy, bắt đầu thẩm thấu vào bên trong Thiên Dực cung, đồng thời nguyên lực trong cơ thể Huân Y giống như nước chảy điên cuồng rót về phía Thiên Dực cung.

Làm xong tất cả, Diệp Phàm ngồi bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi, ước chừng ba canh giờ sau, sắc trời đã sáng tỏ, Huân Y vừa tỉnh dậy, tu vi của nàng đã từ Nhập Cương Cửu Trọng biến thành Nhập Cương Ngũ Trọng.

Huân Y nhắm mắt lại, nhận thức tinh tế, đồng thời, Diệp Phàm mở cửa ba bóng người đi tới, chính là Đại Lực cùng Diệp Tàn, Diệp Quỷ.

Ba người có chút cổ quái nhìn Diệp Phàm, qua một đêm, vậy mà hai người không làm gì cả?

- Đại ca, thực sự không thể tin được ngươi đã từng dẫn bọn ta đến kỹ viện.

Diệp Tàn có chút cảm thán nói, đầu Diệp Phàm lập tức bốc lên hắc tuyến, đây cũng chẳng phải là chuyện gì vẻ vang, ngươi đừng hở một tí là treo bên miệng được không.

Đúng lúc Huân Y mở to mắt, nghe thấy Diệp Tàn nói chuyện, sắc mặt lập tức đỏ bừng, mặc dù chưa trải qua, nhưng chuyện đi đến kỹ viện nàng vẫn hiểu rõ.

- Như thế nào?

- Diệp Phàm, cám ơn ngươi, thì ra thế giới của võ kỹ lại kỳ diệu như vậy, bốn loại võ kỹ, chỉ cần Thiên Dực cung ở trên người ta thì ta có thể sử dụng rồi.

Huân Y hưng phấn nói, nàng có được võ kỹ, nàng cuối cùng cũng có thể có được võ kỹ rồi, điều này cũng giống như một người hai chân bị tàn phế, đột nhiên có thể đi lại bình thường, cảm giác đó, căn bản khống chế không nổi.

Trong đôi mắt to tròn mê người của Huân Y hiện lên một tia trong suốt, ngay sau đó trước mặt tất cả mọi người nàng nhào vào lòng Diệp Phàm, òa khóc, Diệp Phàm không khỏi có chút xúc động, hắn hiểu rõ Huân Y, hắn ở kiếp trước, trước đó không gặp được Đan Môn quyết đã có khát vọng dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy một cơ hội tu hành.

Thời điểm hắn gặp được Đan Môn quyết, hắn đã hơn ba mươi tuổi ngồi dưới đất gào khóc nức nở, cho dù đã qua mấy chục năm nhưng hắn vẫn có thể nhớ rõ cảm giác này.

Không chỉ hắn, Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Đại Lực, bọn họ là cùng một loại người, bọn họ là võ tu bị vận mệnh vứt bỏ, bọn họ là phế vật không được thế giới này tiếp nhận, nhưng phế vật thì không thể mạnh lên sao?

Diệp Phàm hai tay ôm lấy Huân Y, trong này không có bất kỳ tình cảm gì khác, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc Huân Y khẽ nói:

- Không sao, sau này Huân Y sẽ càng ngày càng mạnh hơn.

Thút thít thêm vài phút đồng hồ, tâm trạng Huân Y vừa ổn định lại thì cảm nhận được mùi hương trên người Diệp Phàm, sắc mặt nàng hơi đỏ lên rồi lại có chút lờ mờ, nàng không hiểu vì sao Bắc Cung Tuyết lại vứt bỏ một nam nhân tốt như vậy, nếu như đổi lại là nàng, đừng nói rời là rời khỏi Ninh Hồng Trần, cho dù bảo nàng đi theo hắn đến chân trời góc biển, nàng cũng nguyện ý.

Dù sao cũng có những người khác ở đây, da mặt Huân Y vẫn tương đối mỏng, có chút không muốn rời khỏi lòng Diệp Phàm, cúi đầu nói:

- Thật xin lỗi, ta . . . vừa rồi hơi thất lễ.

- Ha ha, không có việc gì Huân Y, lúc trước khi Diệp Phàm cho ta Bát Hoang côn và công pháp luyện thể, ta cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà òa khóc, từ hôm nay trở đi, Tiềm Long phong chúng ta không phải là phế vật trong mắt các phong khác rồi.

Đại Lực cười ngây ngô nói, trong lòng vui vẻ thay cho Huân Y.

Diệp Tàn cũng hiền lành cười một tiếng, về phần Diệp Quỷ, mặt vẫn không biểu tình như cũ, nhưng trong đôi mắt không phải là lạnh lùng, mà là cổ vũ.

- Nhị đệ, thử xem thực lực của Huân Y đi.

Diệp Phàm cao giọng nói, Nhập Cương Ngũ Trọng lại có bốn bộ võ kỹ trạng thái hoàn mỹ, có thể đánh bại Diệp Tàn, có thể nói, trong năm người bọn họ, trừ Diệp Phàm, Huân Y đã là người mạnh nhất rồi.

Đương nhiên, đang nói đến chính diện chiến đấu, nếu như liều mạng tranh đấu, kinh nghiệm chiến đấu cùng ý chí của Huân Y vẫn là một vấn đề lớn, Diệp Quỷ và Diệp Tàn muốn giết chết nàng rất đơn giản.

Vì sao tìm Diệp Tàn, thứ nhất, năng lực phòng ngự của Diệp Tàn rất mạnh, Huân Y lần đầu tiên sử dụng võ kỹ, tất nhiên sẽ không khống chế tốt lực đạo, nếu là những người khác, làm không tốt sẽ trọng thương.

Thứ hai, con hàng này vừa đến đã nói chuyện đến kỹ viện, hủy hoại thanh danh của hắn, hắn thân làm đại ca không phải nên tìm cơ hội giáo huấn hắn một trận sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)