Vô Địch Thiên Đế

Chương 153: Cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến

Chương Trước Chương Tiếp

- Được, vậy thì lựa chọn phương án thứ nhất, bản nhân ta cũng nghiêng về phương án thứ nhất, nhưng đã làm việc phải làm cho hoàn mỹ, ta muốn dung nhập cảnh giới võ kỹ hoàn mỹ vào bên trong Thiên Dực cung.

Diệp Phàm nói tiếp.

- Cái gì?

Lúc này Bạch Khinh Ngữ kinh ngạc che khuôn miệng nhỏ nhắn, ý của Diệp Phàm có thể làm cho thời điểm Huân Y sử dụng Thiên Dực cung, võ kỹ trong đó có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ.

Đây là khái niệm gì? Phải biết, một Võ tu có thể tu hành võ kỹ đến cảnh giới hoàn mỹ đã muôn vàn khó khăn, mà khắc họa loại cảnh giới này đến bên trong linh khí, hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày.

Huân Y có chút kích động, nhìn Diệp Phàm nói khẽ:

- Thật. . . Thật sự có thể chứ? Diệp Phàm ngươi không cần phải trả giá gì sao?

Đại Lực ở bên cạnh cũng kinh hãi, chỉ có Diệp Tàn và Diệp Quỷ vô cùng bình thản, thậm chí có chút mệt rã rời, cái này có gì mà kinh ngạc? Đại ca không gì là làm không được!

- Có thể, nhưng cần một vài thứ, ta muốn đi đổi một lần, vừa đúng mười vạn tích phân không sai, các ngươi không có phần.

Diệp Phàm gật đầu nói, Diệp Tàn và Diệp Quỷ đương nhiên không quan trọng, lúc này Đại Lực biểu thị đồng ý, duy chỉ có Huân Y có chút xấu hổ, muốn từ chối, rồi lại có khát vọng, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng dục vọng, nói khẽ:

- Diệp Phàm, hay là thôi đi, mười vạn tích phân có thể cho mọi người mua được vũ khí cùngvà đan dược tốt hơn.

- Không có việc gì, chỉ cần thực lực của ngươi đi lên, đến lúc đó tổ đội năm người chúng ta quét ngang tam đại học phủ, còn sợ Thiên phủ sẽ không ban thưởng tích phân cho chúng ta sao?

Diệp Phàm không thèm để ý nói, Huân Y nghe vậy trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, có lẽ là cảm kích, lại có lẽ là cảm động, nàng cảm thấy mình đối với Diệp Phàm thực sự sinh ra tình cảm không bình thường.

Bạch Khinh Ngữ đồng thời lau mắt mà nhìn Diệp Phàm, nàng cảm giác được, Diệp Phàm không phải tham luyến sắc đẹp của Huân Y, hắn chỉ đơn thuần muốnđi làm như thế, đối với bằng hữu không hề che giấu, cuối cùng nàng cũng hiểu ra tại sao Diệp Tàn và Diệp lại sùng bái Diệp Phàm mù quáng như thế.

Có lẽ năm đó Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng như Huân Y Đại Lực hiện tại, giãy dụa ở tầng cấp phế vật, mà Diệp Phàm, cho bọn hắn hi vọng.

Cáo biệt đám người Huân Y đám ngời, Diệp Phàm cưỡi Thiên Hạc tiến về Đoái Hoán đại điện.

Trước mắt trong tay Diệp Phàm còn có một khoản tiền lớn mười vạn bốn nghìn tích phân, đoạn thời gian trước kiếm lời được một chút tích phân, nhưng vừa sang tay đã bị hắn mua một chút dược liệu.

Trên người hắn cơ bản sẽ không giữ quá nhiều tích phân, thứ này rất hay phải dùng, rất nhanh tới Đoái Hoán điện, Thiên Hạc tự nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý, đồng thời bây giờ hắn ở Thiên phủ cũng được coi là người có thanh danh.

Dù sao biểu hiện ở Linh Phong, muốn khiến cho người ta không chú ý hắn cũng khó, bất luận là tư chất, Diệp Phàm tuyệt đối xem như thiên tài số một số hai ở Thiên.

Không ít người thân mật chào hỏi Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng lễ phép cười cười, đi thẳng tới Đoái Hoán đại điện.

Tiến vào Đoái Hoán thất, Diệp Phàm không khỏi hơi sững sờ, lúc này quay đầu rời đi, động tác vô cùng trôi chảy.

- Dừng lại!

Hét lên từng tiếng vang lên, Diệp Phàm nhất thời đứng nguyên tại chỗ, trong lòng đã bắt đầu chửi mẹ nó, vận khí này cũng không ai có, toàn bộ Thiên phủ, người hắn sợ nhìn thấy nhất là ai?

Tiêu Sênh Vũ, không sai, chính là một nữ nhân xinh đẹp không tưởng nổi.

Diệp Phàm nở một nụ cười mà hắn cảm thấy tương đối ôn hòa:

- Sư tỷ, đổi đồ thôi mà.

Lúc này, giả ngu tuyệt đối không sai, dù sao mặc kệ ngươi nói cái gì, ta không biết, không muốn mưu toan nói đạo lý với nữ nhân, dù sao ta cũng cứu ngươi một mạng đấy.

Đó là tự tìm đường chết, Diệp Phàm mặc dù EQ không cao, nhưng chỉ số IQ cao.

Tiêu Sênh Vũ nhịn sát ý sinh sôi điên cuồng trong lòng, chính là nam nhân này, đoạt lấy thân thể nàng, cũng là nam nhân này, cứu nàng rồi lại giậu đổ bìm leo.

Nàng hận không thể một kiếm giết chết hắn, nhưng nàng lại sợ bản thân oan uổng người tốt, cho nên nàng đã cố ý điều tra Diệp Phàm một lần, phát hiện Diệp Phàm có một đặc điểm, mỗi lần đến đổi đồ đều sẽ lựa chọn Đoái Hoán thất bên phải nhất.

Mà suy đoán lần này Tiềm Long phong thắng Linh Phong một túi tích phân, cho nên nàng cố ý tìm căn Đoái Hoán thất này làm nhiệm vụ.

Không ngờ tới, người mà nàng tiếp đãi đầu tiên lại là Diệp Phàm, thật đúng là hữu duyên.

- Ngươi muốn dổi cái gì?

Tiêu Sênh Vũ lặng lẽ nói, trên mặt mặt không chút biểu tình, nhưng Diệp Phàm lại có thể cảm giác được tim nàng đập rất nhanh, trong đôi mắt hàn quang nội liễm, tám phần là nhận ra hắn rồi.

Chuyện này là sao, hắn căn cứ vào ý nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, chịu đựng sự mê hoặc tiêu hồn cực hạn, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn mạnh mẽ ké ngươi từ trước quỷ môn quan trở về đấy.

Làm sao đến cuối cùng, hắn còn phải trốn tránh người khác, sao hắn xui xẻo như vậy chứ, từ bé hắn đã nghe phụ thân kể một vài chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, sao đến phiên hắn, không phải bị chỉnh, thì là phải cẩn thận từng li từng tí trốn tránh.

- Lần sau lại gặp phải tình huống như vậy nữa, kiên quyết không cứu!

Trong lòng Diệp Phàm âm thầm lẩm bẩm nói.

- Những thứ này, mười vạn tích phân đủ không?

Diệp Phàm cầm danh sách trong tay giao cho Tiêu Sênh Vũ, Tiêu Sênh Vũ nhận lấy danh sách, khẽ chau mày, gần như là các vật liệu có chút kỳ dị, còn có ký ức thủy tinh tinh túy, thậm chí có một vài thứ nàng căn bản chưa từng nghe qua.

Nhưng nàng có thể xác định, những vật này không phải là linh thảo, luyện chế vũ khí cũng không đúng, hoàn toàn là những thứ đánh tám gậy tre cũng không tới, mười vạn tích phân cứ như vậy mà tiêu mất sao?

Thật đúng là tùy hứng, Tiêu Sênh Vũ có chút im lặng suy nghĩ, sau đó tính toán một chút, cao giọng nói:

- Tổng cộng là mười vạn năm nghìn tích phân.

- Mười vạn năm nghìn tích phân?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi hơi sững sờ, so với tổng tài sản của hắn còn nhiều hơn một ngàn tích phân, khó thật.

- Tích phân không đủ?

Tiêu Sênh Vũ lạnh nhạt nói.

Diệp Phàm nghe vậy trong lòng lập tức kêu lên một hồi chuông cảnh giác, Tiêu Sênh Vũ hỏi vấn đề này, tất nhiên là có ngụ ý, không chừng chính là hỏi một vài vấn đề liên quan đến chuyện lần trước.

Nhưng bây giờ đi làm nhiệm vụ kiếm tích phân hiển nhiên có hơi phiền toái, trước tiên phối hợp một chút.

- Còn thiếu một ngàn tích phân!

Diệp Phàm cười nói.

- Trả lời ta ba vấn đề, ta cho ngươi ba nghìn tích phân.

Đến rồi, trong lòng Diệp Phàm âm thầm lộp bộp, lặng lẽ nói:

- Còn có loại chuyện tốt này sao, sư tỷ xin hỏi.

- Ta xinh đẹp không?

Ách... Vấn đề gì?

- Xinh đẹp, ở Thiên phủ cũng là mỹ nữ số một số hai.

Diệp Phàm thản nhiên nói, đây là lời nói thật, Tiêu Sênh Vũ bất luận là dáng người hay là khuôn mặt, đều cực kỳ hoàn mỹ.

- Cởi hết đẹp mắt hay là mặc quần áo đẹp mắt?

Hung hãn như vậy? Diệp Phàm không tự giác nuốt nước miếng, trong óc không khỏi hiện lên thân thể trắng nõn của Tiêu Sênh Vũ, ngược lại lập tức bị hắn đè xuống, cười nói:

- Sư tỷ nói đùa, ta chưa thấy dáng vẻ sư tỷ cởi sạch, sao biết rõ cái nào đẹp hơn chứ.

Tiêu Sênh Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, chỉ cần là người đã từng nhìn thấy thân thể, lúc nàng nhắc tới hai chữ cởi sạch chắc chắn sẽ nghĩ đến thân thể nàng, đây là sự liên tưởng không thể nào khống chế được.

Tốc độ phản ứng của Diệp Phàm rất nhanh, nhanh đến mức nàng không thể nào xác định, nhưng nàng có thể xác định, trong thoáng chốc Diệp Phàm có dừng lại một chút, đương nhiên, cho dù là nam nhân chưa từng nhìn thấy thân thể nàng, chợt nghe được vấn đề này, cũng sẽ dừng lại.

Đây không thể là căn cứ để phán đoán.

- Nghe nói ngươi nhận nhiệm vụ tặng hoa, sao ta chưa nhận được hoa chứ?

Ngay sau đó Tiêu Sênh Vũ hỏi vấn đề thứ ba.

- Phượng Minh phong quá lớn, ta không tìm được chỗ ở của sư tỷ, sau đó không cẩn thận đi đến thác nước sau núi, lại nhìn thấy thứ không nên thấy, cho nên chạy đi, chuyện làm phiền sư tỷ giấu giúp ta.

Giọt nước không lọt, loại khảo nghiệm, đối với Diệp Phàm mà nói chỉ là trò trẻ con.

Tiêu Sênh Vũ chau mày, ngay sau đó khẽ gật đầu, chuẩn bị xong mấy thứ kia giao cho Diệp Phàm, đồng thời soát hai ngàn tích phân cho hắn.

Diệp Phàm nhận lấy qua Trữ Vật Giới Chỉ, đột ngột cảm giác trong tay một tia ấm áp xẹt qua, lập tức hơi sững sờ, hắn lại bị người khác đùa giỡn, ngay sau đó một vấn đề tiến vào trong đầu hắn.

- Có phải nốt ruồi của ta không đúng chỗ không?

- Không, ở đó mà…

Mẹ nó, lật thuyền trong mương!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)