- Ta bỉ ổi? Xin hỏi ta bỉ ổi chỗ nào?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cao giọng nói.
- Ngươi cho Diệp Quỷ luyện một võ kỹ không thể nào điều động nguyên lực, không phải thì bỉ ổi là cái gì? Không có bản lĩnh, vậy thì thành thật làm tôn tử, dùng loại thủ đoạn này, càng thêm rác rưởi.
Có đệ tử Linh Phong không khách khí nói, đệ tử các phong khác cũng lắc đầu, loại chuyện này, quả thực là cực kỳ vô sỉ.
- Buồn cười, chính các ngươi rác rưởi không thể điều động nguyên lực lại nói chúng ta bỉ ổi, nếu võ kỹ này không thể điều động nguyên lực, tam đệ ta điều động như thế nào chứ.
- Có lẽ Diệp Quỷ thể chất đặc thù, Diệp Phàm, đại gia không phải người ngu, có bản lĩnh, ngươi luyện loại võ kỹ này một chút, để cho chúng ta nhìn xem ngươi có năng lực điều ra nguyên lực hay không.
- Đúng vậy nhưng nghĩ đến một vài người sẽ nói bản thân ngộ tính không được, không điều được nguyên lực là chuyện rất bình thường, hoặc là có người nói ngay trưởng lão cũng không làm được, hắn làm không được cũng là chuyện bình thường.
Không ít người mở miệng ép buộc, Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lộ ra một tia trào phúng, hai tay vũ động, chiêu thức giống như Diệp Quỷ, nguyên lực nổ tung.
Diệp Tàn đồng thời đánh thủ thế, một tay trọng quyền, mạnh mẽ sinh uy.
Diệp Phàm dùng hành động làm cho tất cả mọi người im miệng, ngươi nói thể chất đặc thù? Chẳng lẽ ba người đều đặc thù? Đừng nói bởi vì ba người là huynh đệ, cùng dòng máu, ngươi cho rằng thể chất đặc thù dễ dàng truyền thừa như vậy sao?
Nói cách khác, loại võ pháp ba người Diệp Phàm đánh ra nguyên lực, nhưng những người khác không được, bao gồm cả trưởng lão.
Tất cả mọi người không khỏi yên tĩnh lại, sự thật đã bày ra trước mắt, kêu gào cũng chẳng có ích gì, nhưng mọi người đều rất tò mò, tại sao loại công pháp này chỉ có ba người Diệp Phàm có thể, ngay cả Bạch Khinh Ngữ, cũng hơi nghi hoặc một chút.
Duy chỉ có Bắc Cung Tuyết có chút mạch lạc, nàng cảm giác có liên quan đến việc tu luyện trước đó của ba người Diệp Phàm, giờ phút này Bắc Cung Tuyết cực kỳ phức tạp, rõ ràng nàng quyết tâm quên Diệp Phàm đi, nhưng sự ưu tú của Diệp Phàm không ngừng đánh vào lòng nàng.
Loại chưởng khống quen thuộc, sự tự tin quen thuộc, toàn năng quen thuộc khiến cho nàng luôn luôn không tự chủ nghĩ đến tình huống trước đó ở Sở quốc.
Một canh giờ, mấy tên trưởng lão nghiên cứu thảo luận, nhưng cho dù đến cuối cùng, bọn họ cũng không có nghiên cứu thảo luận ra bất kỳ kết quả gì, thắng bại đã phân.
- Tôn Thái trưởng lão, mời!
Diệp Phàm cao giọng nói, trong đôi mắt tràn đầy trào phúng.
Tôn Thái nghe vậy sắc mặt không khỏi có chút khó coi, một trận tỷ thí tất thắng quả thực khiến cho tất cả mọi người đều ngoài ý muốn.
- Trận này, các ngươi thắng!
Tôn Thái dừng lại một chút, ngay sau đó chán nản nói.
Đại Lực và Huân Y lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, Bạch Khinh Ngữ cũng thở dài một hơi, khắp khuôn mặt tràn đầy ý cười, Diệp Phàm, thời điểm then chốt vẫn rất đáng tin!
So với tâm trạng kích động của bọn họ, ba huynh đệ Diệp Phàm tương đối bình tĩnh, nhưng là đệ tử Linh Phong bị kích động mạnh, loại thất bại này, khiến cho bọn họ có chút không thể chịu đựng được, lúc này nguyên một đám cao giọng nói:
- Ở trong đó tất nhiên có mờ ám, chúng ta muốn biết chân tướng!
Tiếng hô rất cao, đồng thời đám người Tôn Thái cũng rất tò mò, không khỏi cao giọng nói:
- Diệp Phàm, trận này nếu như các ngươi thắng rồi, các ngươi nhất định phải nói ra nguyên nhân, nếu không chúng ta nghi ngờ các ngươi giở trò lừa bịp.
- Nguyên nhân? Rất đơn giản, bộ công pháp này ngoài trừ tư chất phế phẩm các tư chất khác căn bản không thể tu hành được.
Diệp Phàm trực tiếp cao giọng nói, dù sao toàn bộ Thiên phủ chỉ có ba người bọn họ là tư chất phế phẩm, cũng không sợ bị vạch trần.
- Phế phẩm mới có thể tu luyện, mẹ nó, vô sỉ như vậy!
- Chúng ta không phục, ngươi coi đây là cuộc tỷ thí gì, ngươi nói trưởng lão ngộ tính không được, đây là vấn đề ngộ tính sao?
- Đúng vậy, đây là nhiễu loạn huấn luyện tranh tài, Tiềm Long phong đã vô sỉ đến mức này rồi sao?
- Tình huống của Tiềm Long phong tất cả mọi người đều rất rõ ràng, loại công pháp này trừ bỏ Tiềm Long phong, bất kỳ một đệ tử của phong nào cũng không tu luyện được.
Thanh âm không cam lòng càng ngày càng vang dội, đám người Tôn Thái lẳng lặng nhìn sự việc phát triển, mặc dù hắn ta cảm nhận được Diệp Phàm biết rõ công pháp của Vương Tùng Vĩ có mờ ám, nhưng hắn ta không thể biết rõ chuyện tư chất khảo thí công pháp, dù sao đây cũng không phải là điều có thể nhìn thấy trong thư tịch.
Có mấy lời, trưởng lão bọn họ khó mà nói, càng không tiện đổi ý, nhưng mượn miệng của đệ tử nói ra thì chính là thuận lý thành chương.
- Thật sao, vậy mà biết rõ tình huống đặc biệt của Tiềm Long chúng ta, ta rất muốn biết, Vương trưởng lão luyện diễn một công pháp khảo thí tư chất là có ý gì? Là ở chế giễu đệ tử Tiềm Long ta tư chất kém sao? Dựa vào ngộ tính thì dựa vào ngộ tính, xin hỏi một câu, cái này kiểm tra ngộ tính sao?
Công pháp khảo thí tư chất?
Lập tức không ít đệ tử nhao nhao bànluận ầm ĩ, nguyên một đám có chút không hiểu, sắc mặt Bạch Khinh Ngữ bỗng nhiên biến đổi, nàng không nhìn ra công pháp Vương Tùng Vĩ diễn luyện ra là khảo thí tư chất, nhưng không có nghĩa là nàng không biết công pháp khảo thí tư chất có ý gì.
Lúc này nàng bay vọt đến, trường kiếm xuất vỏ!
Kiếm khí như hồng, vô cùng sắc bén, lập tức tất cả đệ tử đều kinh hãi ngây ngốc tại chỗ, phong chủ Tiềm Long phong hung hãn như vậy sao, nói ra tay là ra tay ngay?
Lúc này Vương Tùng Vĩ vung kiếm chống đỡ, cả người bị nguyên lực đáng sợ trực tiếp bức lui.
Bạch Khinh Ngữ còn muốn xông lên nhưng thanh âm của Tôn Thái lại vang lên:
- Dừng tay, trong Thiên phủ, sao có thể xuất thủ với người của mình chứ!
Bạch Khinh Ngữ nghe vậy không khỏi nổi giận đùng đùng nhìn đám người Tôn Thái, lạnh giọng nói:
- Nếu muốn tỷ thì nghiêm túc tỷ thí, nếu cho rằng Tiềm Long phong ta dễ khi dễ, dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy thì cút cho ta!
Không lưu lại chút thể diện nào cho bọn hắn, mấy tên trưởng lão mặc dù sắc mặc trông không tốt, nhưng loại chuyện này trực tiếp bị vạch trần, bọn họ xác thực không có lý do phản bác.
Tất cả đệ tử cũng có ngớ người đứng phía dưới, hiển nhiên trong đó có một vài người không biết rõ tình huống, nhưng có vài người rất rõ ràng, Vương Tùng Vĩ hẳn là sử dụng thủ đoạn trơ trẽn đáng xấu hổ, lập tức tất cả đệ tử đều thức thời ngậm miệng lại.
- Phong chủ, chuyện này có lẽ còn hiểu lầm khác, ta tin tưởng trận tỷ thí sau sẽ không như thế, nhưng Thiên Dực cung?
Diệp Phàm vội vàng nói, hắn lại không ngờ phong chủ vậy mà lại như quả ớt nhỏ vậy, nói động thủ là động thủ, lúc này tìm Vương Tùng Vĩ gây phiền phức không phải cho Tôn Thái lý do chơi xấu lý do sao? Đến lúc đó nói Vương Tùng Vĩ sử dụng thủ đoạn, trọng phạt, nhưng nội dụng Diệp Phàm và hắn ta giao đấu cũng đã lệch nội dung đánh cược rồi, nhỡ hắn ta không trả thì sao.
Hắn khóc cũng không chỗ để khóc.
Bạch Khinh Ngữ nghe vậy không khỏi để ý mà khẽ gật đầu, đè nén lửa giận, ngược lại thu kiếm cao giọng nói:
- Lần này, có lẽ có hiểu lầm, nhưng lần tiếp theo, đừng trách ta xuất thủ vô tình!
Nói xong, Bạch Khinh Ngữ bay trở về khán đài, Vương Tùng Vĩ sắc mặt khó coi trở trở lại khán đài của Thiên phong.
- Nếu là giao đấu, đương nhiên nói lời giữ lời, nhưng mười điểm ván này, vẫn thuộc về Linh Phong, trước mắt điểm số của hai phong là hai mươi với mười, ván kế tiếp, do Tử Tâm trưởng lão ra đề mục.
Tôn Thái lạnh nhạt nói.
Tử Tâm trưởng lão nghe vậy nhẹ gật đầu, ngược lại rón mũi chân, cả người cực kỳ phiêu dật bay đến Truyền công trường.
- Ván này, chúng ta khảo nghiệm khống chế nguyên lực.
Tử Tâm trưởng lão thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc y phục tử sắc, dáng vẻ kiêu ngạo không che giấu chút nào nhắm thẳng vào tất cả ánh mắt nam nhân.
Nếu như nói đám người Bắc Cung Tuyết là nụ hoa chớm nở kiều nộn đóa hoa, như vậy Tử Tâm trưởng lão chính là cây đào mật quen thuộc, làm cho lòng người ngứa khó nhịn.