Vô Địch Thiên Đế

Chương 145: Ván cược chắc chắn sẽ thua

Chương Trước Chương Tiếp

- Trận tỷ thí đầu tiên đã kết thúc, mặc dù Linh Phong chúng ta giành được thắng lợi, nhưng thực lực Tiềm Long phong quả thực cũng khiến ta hơi kinh ngạc, chỉ là sự mạnh yếu của một phong, chỉ dựa vào một người đệ tử cũng không có tác dụng, hơn nữa, chỉ mạnh một mặt cũng không có bất kỳ tác dụng gì, cường giả chân chính, là mạnh trên mọi phương diện.

Vệ Sơn có ý riêng nói, ngay sau đó chắp tay về phía trưởng lão Vương Tùng Vĩ của Thiên Phong:

- Vương sư huynh, trận tỷ thí tiếp theo do huynh ra đề mục!

Vương Tùng Vĩ thoạt nhìn khá tuổi trẻ, ngược lại càng giống một đệ tử sáu bảy tinh nhưng người tập võ, chỉ cần đột phá Cương Thể cảnh, sự thay đổi trên gương mặt tương đối chậm, năm đó ta cũng là nhân vật thiên tài ở Thiên phủ, hai mươi bốn tuổi đã là cường giả Cương Thể cảnh.

Mặc dù bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn vẫn như hai mươi bảy hai mươi tám tuổi

Vương Tùng Vĩ đứng lên, chắp tay về phía đám người, ngay sau đó đạp không bay tới, rơi vào phía trên Truyền công trường, bộ dáng vô cùng tiêu sái.

Vương Tùng Vĩ là một trong những người theo đuổi Bạch Khinh Ngữ chỉ là Bạch Khinh Ngữ không có bất kỳ hảo cảm gì với hắn cả, có những người không theo đuổi được nhưngvẫn kiên trì, có những người không theo đuổi được sẽ buông tha, cũng có vài người lại bởi vậy mà ghi hận trong lòng.

Vương Tùng Vĩ chính là loại người cuối cùng, nhất là dưới dẫn dụ của Vệ Thanh Ngọc, hắn ta cũng hiểu rõ được một đạo lý, chỉ cần Tiềm Long phong không còn nữa, thân phận của Bạch Khinh Ngữ sẽ có sự thay đổi rất lớn, đến lúc đó có Vệ gia, tình cảnh của nàng sẽ không quá tốt, không chừng bản thân hắn ta có thể giậu đổ bìm leo.

Cho nên không giống với Tôn Thái ít nhất ngoài mặt công chính, đề mục hắn ta ra lần này, hoàn toàn bất công, đương nhiên, có một vài vấn đề rõ ràng, vẫn phải chú ý.

- Người tập võ, ngộ tính ắt không thể thiếu, không có ngộ tính, cho dù tư chất tu luyện cao, cũng không có bất kỳ tác dụng gì, trận này kiểm tra chính là ngộ tính, ta sẽ diễn luyện một loại võ kỹ ba lần, cho các ngươi thời gian nửa canh giờ sau đó, căn cứ vào tình hình tu hành của các ngươi mà chấm điểm.

Vương Tùng Vĩ cao giọng nói!

Ngộ tính?

Có ai không biết Huân Y không có ngộ tính?

Nhưng hết lần này tới lần khác Vương Tùng Vĩ đưa ra khảo hạch ngộ tính, không chút để ý đến cảm nhận của Huân Y, hoặc có lẽ là, trường lão ra một đề mục còn phải căn cứ vào tình huống của đệ tử sao?

Không công bằng?

Ngại quá, không có ngộ tính chỉ có thể nói rõ các ngươi yếu, nào có phải là công bằng hay không chứ.

Diệp Phàm đứng bên cạnh Huân Y, ôn nhu nói:

- Không có việc gì, đừng để ý, ngươi có ưu điểm của ngươi mà.

Huân Y có chút sa sút nghe vậy thì chu miệng, ủy khuất khẽ gật đầu, không có ngộ tính từ trước tới nay luôn là vết thương trong lòng nàng, loại vết thương này, lại bị xé rách trên võ đài ngay trước mặt rất nhiều người.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tùng Vĩ, loại huấn luyện khảo hạch này, thực ra có rất nhiều thứ cần khảo hạch, huấn luyện lần này là vì cái gì chứ? Không phải là xem tư chất tu luyện của ai tốt, mà là vì Tứ viện giao lưu hội.

Cần khảo hạch là sức chiến đấu, không phải ngộ tính, tư chất, những cái này không quan trọng, ngươi có ngộ tính cùng tư chất tốt mà không có sức chiến đấu, đến giao lưu hội, cũng chỉ là cặn bã.

Đạo lý dễ hiểu như vậy, đám người Diệp Phàm hiểu rõ, chẳng lẽ những trưởng lão này không hiểu rõ sao? Nhưng bọn họ vẫn kiểm tra những thứ không quan trọng, mục tiêu còn không rõ ràng hay sao?

- Được rồi, bây giờ ta bắt đầu diễn luyện võ kỹ, các ngươi nhìn kỹ!

Vương Tùng Vĩ cao giọng nói, ngay sau đó hai tay nắm chặt, quyền pháp đơn giản nằm trong tay hắn ta uy thế hừng hực.

Thùng thùng thùng thùng!

Một quyền, một cước, đều giống như mang theo vạn quân chi lực, tất cả mọi người tập trung tinh thần nhìn xem, rất nhanh, toàn bộ ba lần võ kỹ đều đã luyện tập xong, Vương Tùng Vĩ ngừng lại, lạnh nhạt nói:

- Thời gian nửa canh giờ tìm tòi, sau nửa canh giờ, ta tới khảo hạch.

Diệp Phàm chau mày, võ kỹ này . . . Là tư chất khảo thí võ kỹ!

Cái gì gọi là tư chất khảo thí võ kỹ, tư chất của một người, do đan điền và kinh mạch điều tiết khống chế năng lực quyết định, nghe nói ởThiên Vũ đại lục thời kỳ thượng cổ, lúc đó không có Trắc Mạch thạch cùng Trắc mạch bia, phán đoán tư chất của một người chỉ có thể dựa vào võ kỹ đặc thù để quyết định.

Loại võ kỹ này kết hợp đan điền nguyên khí đến các phương diện kinh mạch lưu chuyển, người có tư chất càng mạnh, tiến hành tu hành càng đơn giản, người có tư chất càng kém, càng khó tu hành, đồng thời không có ngộ tính nhất định cũng học không được.

Vương Tùng Vĩ biết ba huynh đệ mình là phế phẩm, Đại Lực là tu chất Nhân giai mặc dù tư chất của Huân Y nghịch thiên, nhưng lại không có ngộ tính, có thể nói, đây hoàn toàn là nhằm vào võ kỹ của Tiềm Long phong.

Loại võ kỹ này hiện tại rất ít thấy, cũng không biết Vương Tùng Vĩ học được từ nơi nà, vì làm khó dễ bọn họ, thật đúng là không uổng phí dư lực mà.

Quả nhiên, đám người Vương Hàn rất nhanh uy thế hừng hực đánh ra, sinh động nhưng bất luận là Diệp Tàn hay là Diệp Quỷ, đều nhíu mày, thời điểm bọn họ đánh ra động tác này, đan điền sẽ có cảm thấy rất đau đớn, nguyên lực của Đan Môn nguyên lực không xuất được.

Lúc này hai người cùng nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm lắc đầu, kết quả ván này chắc chắn sẽ thua, những trưởng lão này, thật đúng là vô cùng liêm sỉ.

Diệp Phàm biết rõ nguyên nhân, nhưng đám đệ tử dưới đài lại không biết, lúc này nguyên một đám kêu la om sòm:

- Ối chà, thiên tài Diệp Phàm của chúng ta làm sao vậy, động đi chứ? Không phải rất trâu bò sao?

- Ha ha ha, không được chứ gì, ngay cả một võ kỹ cũng không học được, còn ở nơi này khoác lác cái gì chứ?

- Phế vật chính là phế vật, ngươi cho rằng bản thân gặp được vận may cứt chó thì thực sự là cao thủ sao?

- Giành được chút thành tựu thôi mà đã phách lối không có giới hạn như vậy rồi, không biết trời cao đất rộng, nhảy nhót đi, sao không nhảy nhót nữa, phi!

- Nghe nói ba huynh đệ Diệp Phàm ngộ tính cũng là thượng đẳng trở lên, thật kỳ quái, sao lại kém cỏi như vậy chứ?

Cũng có người tò mò.

- Ai biết được, cũng có thể là thời gian giám sát xảy ra vấn đề, quyền pháp này thoạt nhìn cũng không khó, ta chỉ có thể nói một chữ, rác rưởi!

- Chính là hai chữ này…

Người của võ phong khác cũng có chút kỳ quái, nhất là Bắc Cung Tuyết đám người Sở quốc.

- Không phải chứ, với ngộ tính của ba người Diệp Phàm loại quyền pháp này hẳn là không khó lắm mà.

Bắc Cung Thanh Sơn có chút hiếu kỳ nói.

- Không biết, chắc có gì mờ ám rồi, trận này thoạt nhìn trông như tỷ thí công bằng, nhưng căn bản không hề như vậy, haizz, đâu đâu cũng có đấu tranh cả.

Thượng Quan Phi Độ lắc đầu nói.

- Linh Phong cứt chó, không đấu nổi thì đừng có đấu, không có ý nghĩa gì cả.

Đao Phỉ nói thẳng, từ trước đến nay hắn ta đều không quen nhìn những người này lấy danh nghĩa công bằng mà dùng thủ đoạn giành được chiến thẳng.

Đồng thời, Linh Phong là chủ nhà, có vài lời quả thật không nên nói trước mặt, ngươi xem thường người khác, cũng đừng khiêu chiến người khác, người khác đến đây, các ngươi lại làm ra những chuyện đáng khinh bỉ như vậy, đây chính là một khí độ mà một võ phong nên có sao?

- Sư đệ, nói chuyện cũng chú ý một chút, Linh Phong cũng không phải dễ trêu chọc đâu, cẩn thận họa từ miệng mà ra!

Cường giả Nhập Cương lục trọng Ma Thương Lý Vinh đệ nhất cường giả nằm trong hàng ngũ nhị tinh của Thiên phong nhắc nhở, hắn ta và Đap Phỉ cùng một sư phụ, cho nên cũng không muốn hắn ta gây tai hoạ.

- Bỉ ổi chính là bỉ ổi, còn không cho người khác nói, đó là Tiềm Long phong, nếu là ở Thiên phong ra, để lão tử đến, con mẹ nó ra vẻ cho người khác mặt mũi, bà ngoại hắn lão tử dùng đao chém chết cả đám này.

Đao Phỉ nghe vậy không thèm để ý nói.

- Sư đệ!

Lý Vinh nói tiếp.

- Đã biết, lão tử không nói nữa… được rồi được rồi, không phải chuyện của lão tử, ta không nói nữa là được chứ gì.

Đối với Lý Vinh, Đao Phỉ vẫn có chút tôn kính.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)