- Năm hơi thở, hai mươi viên Huyền Thiết Châu, đồ vô dụng!
Diệp Phàm tiếp lấy rồi lạnh nhạt nói. Vũ nhục à, vậy chúng ta cùng nhìn xem ai sợ ai nào!
Sắc mặt của Vương Hàn cực kỳ khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Lấy vũ khí đã quen dùng ra mà so với vũ khí ta không quen dùng thì có cái gì đáng để kiêu ngạo đâu cơ chứ.
Mọi người ở dưới đài cũng nhao nhao ầm ĩ, tuy là chiêu thức ấy của Diệp Phàm quả thật đã làm cho bọn họ phải kinh ngạc, nhưng muốn thải sản phẩm bài tiết lên trên đầu của Linh Phong thì không thể nào.
- Hai hơi, hai mươi viên Huyền Thiết Châu, một trăm điểm!
Giọng nói của Tôn Thái rất lạnh nhạt, cho dù trong lòng có khó chịu thế nào, nhưng ra vẻ bên ngoài thì vẫn cần phải làm:
- Trận kế tiếp là đao!
Diệp Phàm tiếp lấy cây đao và cùng lúc đó, Tôn Thái cũng lấy Huyền Băng Kim Thiết ra.
Vung đao chém một nhát, tất cả toàn bộ Huyền Băng Kim Thiết đều chồng chất hết vào cùng một chỗ rồi đón lấy lực chém Hoa Sơn của Diệp Phàm, nơi mà lưỡi đao đi qua đều không gì cản nổi!
Đinh, keng keng keng!
Tiếng ma sát của đao và Kim Thiết vang lên chói tai không gì có thể sánh được. Vậy mà chỉ sau mười lăm phút, sắc mặt của mọi người đều trở nên có hơi phức tạp.
Chỉ một đao mà mười cây Huyền Băng Kim Thiết đã bị chém hết thành hai nửa chỉ trong thời gian một hơi thở, nếu như nói vừa rồi kiếm là vũ khí mà Diệp Phàm thường xuyên dùng nhất, vậy đao thì nói như thế nào đây?
- Đao mà hai hơi thở mới được mười cây Huyền Băng Kim Thiết, đúng là phế vật!
Diệp Phàm lạnh nhạt nói. Vẻ mặt của Diệp Phàm làm cho hầu hết tất cả đệ tử của Linh Phong đều hận không thể tiến tới mà nuốt sống hắn luôn, bộ dáng như thế này quả nhiên đúng là thiếu đòn mà. Chẳng qua là đám bọn họ cũng không nghĩ một chút, lúc mà bọn họ tùy ý vũ nhục người khác, chẳng lẽ người ta lại vui được à?
Vào thời khắc này thì kể cả là đệ tử ở Phong khác cũng phải ngạc nhiên, chẳng lẽ Diệp Phàm thật sự có trình độ điều khiển vũ khí rất mạnh ư?
- Nhị đệ của ngươi hay sử dụng đao, ngươi hiểu biết một chút thì cũng bình thường thôi, lại còn kiêu ngạo như thế làm gì? Ai không biết còn tưởng là ngươi có thể đạt điểm tối đa ở cả sáu hạng đấy?
Có người không cam lòng nói.
Diệp Phàm nghe thấy vậy thì khóe miệng lộ ra một chút mỉa mai, lạnh nhạt nói:
- Cả sáu hạng đều đạt điểm tối đa... Rất khó hả?
Rất nhiều đệ tử lại một lần nữa không thể nhịn được, kiêu ngạo như thế á? Sáu hạng đều đạt điểm tối đa sao? Ngươi cứ tiếp tục khoác lác đi, một lát nữa vả mặt rồi để xem ngươi còn có gì để nói.
Tất cả đệ tử ở các Phong cũng có vài người khó chịu, có người nói thẳng:
- Mới thắng có hai vũ khí thi đấu mà đã cuồng vọng như thế rồi à? Ha ha, vậy thì ta cũng không còn lời nào để nói nữa rồi.
- Phong vô dụng là như vậy đấy, rất dễ kiêu ngạo.
- Mới vừa rồi lúc mà Linh Phong ép buộc Tiềm Long Phong cũng không thấy các ngươi nói như vậy, người của Tiềm Long Phong mạnh thì chẳng lẽ không thể kiêu ngạo lại à? Mấy người các ngươi đều là tiêu chuẩn kép hết hả?
- Hay lắm, ta nhìn cũng thấy khó chịu nữa. Linh Phong thân là chủ nhà mà lại kiêu ngạo như thế thì căn bản là không hề tôn trọng Tiềm Long Phong, thế nên vì sao người của Tiềm Long Phong lại phải tôn trọng Linh Phong chứ? Ta rất thích tính cách này của Diệp Phàm.
Mỗi người mỗi quan điểm, có ủng hộ thì cũng có phản đối, nhưng ít ra có một điều rằng thực lực của Diệp Phàm thật sự được một bộ phận người công nhận, bằng không nếu không có bản lĩnh thì ai lại bằng lòng nói đỡ cho hắn chứ.
- Một trăm điểm, trận kế tiếp, trường thương!
Tôn Thái cất cao giọng nói, hắn cũng sẽ không thiên vị về mặt chấm điểm,dù sao thì mọi người cũng không phải là người mù.
- Nói ra thì lợi hại như thế, chúng ta lại muốn nhìn xem trường thương của hắn như thế nào.
- Đúng đó, ta thật sự không tin có người luyện kiếm đến loại trình độ này rồi mà còn có thể thông hiểu cả những vũ khí khác nữa.
- Vẫn là câu nói đó, nếu như Diệp Phàm có thể đạt điểm tối đa ở cả sáu hạng thì ta sẽ cởi truồng chạy một vòng quanh Linh Phong!
- Huynh đệ rất có khí phách, chúng ta sẽ ủng hộ ngươi trên tinh thần!
…
Trong lúc đám người nghị luận thì hai tay của Hoắc Tử Phong đã cầm trường thương, ngay tức khắc một khí thế không thể giải thích được bắt đầu toả ra, mọi người lại một lần nữa lộ ra vẻ hoảng sợ. Loại khí thế này chỉ có người ở kì công nghiên cứu về thương đạo thật lâu thì mới có thể làm ra được.
Thương rất là bá đạo và sắc bén, người múa thương nên có dáng vẻ khí phách phóng ra ngoài muôn vạn dặm.
Hàn Tinh Thiết bay lên, trường thương của Diệp Phàm tấn công đến, một chút hàn quang bay tới, mũi thương hiện ra, âm thanh vang vọng liên tiếp truyền đến.
Trường thương của Diệp Phàm hóa thành vô số quang ảnh, không khí ở bên người cứ như đều ngưng đọng lại vào thời khắc này. Sau mười lăm phút, trường thương ngưng lại, toàn bộ Hàn Tinh Thiết đều rơi xuống đất, ở trên từng cái Hàn Tinh Thiết đều có một cái lỗ thủng rất dễ thấy.
Chỉ bảy hơi thở mà toàn bộ mười cái Hàn Tinh Thiết đều bị đục lỗ hết. Đây là thực lực đáng sợ đến mức nào cơ chứ!
Linh Phong mới vừa rồi còn cổ vũ dữ dội giờ đã hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Kiếm, là thứ hắn thường dùng, đao, nhị đệ của hắn hay dùng, vậy cũng bình thường, thế còn thương thì sao?
Phần hiểu rõ đối với thương này tuyệt đối không phải là của người chỉ vừa mới tiếp xúc với thương có thể làm được. Đệ tử Linh Phong đúng là tự kiêu, cũng quả thực là không để Tiềm Long Phong vào mắt, càng đừng nói đến việc tôn trọng.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không tôn trong cường giả. Bọn họ có thể khinh thường kẻ yếu, thế nhưng Diệp Phàm đã thể hiện ra mặt mạnh mẽ của hắn, chỉ dựa vào ba vũ khí này thôi thì cũng đã vượt qua một phần lớn đệ tử một sao hai sao của Linh Phong rồi.
- Thương, mười hai hơi thở mười cái Hàn Tinh Thiết, vô dụng của vô dụng!
Diệp Phàm cất cao giọng, không chút khách sáo mà nói, trong hai mắt tràn đầy sự sâu xa. Huân Y dường như cảm nhận được trong hai mắt của Diệp Phàm biết nói, khiến cho trong nháy mắt nàng có chút mê luyến.
Kiêu ngạo? Không, đây không phải là kiêu ngạo, đây chính là khí phách. Không có thực lực mà kiêu ngạo thì gọi là kiêu ngạo, còn nếu có thực lực mà kiêu ngạo thì đó chính là khí phách!
Diệp Tàn và Diệp Quỷ không hề kinh ngạc chút nào, đây chính là đại ca của bọn họ, thứ các ngươi biết hắn cũng biết, thứ các ngươi không biết, hắn cũng sẽ biết, chỉ có thể nói chúc mừng các ngươi, thành công chọc giận đại ca của chúng ta, cho nên hãy cùng đợi bị hắn vô tình sỉ nhục đi.
Đại Lực đã hoàn toàn sùng bái. Hắn vẫn luôn biết thực lực của Diệp Phàm rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại mạnh như vậy. Tuy rằng hắn tới Thiên phủ trước Diệp Phàm, thế nhưng hắn biết, kể cả là một trăm mình thì cũng so ra vẫn kém Diệp Phàm.
Quá mạnh mẽ, quá toàn diện. Một cảm giác sảng khoái tràn ngập ở trong lòng của Đại Lực, đúng là loại cảm giác này, đây chính là cảm giác mà hắn nằm mơ cũng muốn cảm nhận được, một ngày nào đó hắn cũng muốn giống như Diệp Phàm, một kẻ mạnh khiến cho tất cả mọi người không thể xem thường.
Lần này thì kể cả là thiên tài của các Phong khác cũng phải ngậm miệng. Diệp Phàm đạt được đến loại trình độ này thì đã mạnh hơn bọn họ không ít rồi, nếu lại nói nữa thì chẳng phải là thừa nhận chính mình kém hơn ư?
Đương nhiên, cũng có vài người không phục nên không thèm để ý nói:
- Chỉ là trình độ điều khiển vũ khí thôi mà, cũng không thể đại diện cho thực lực thật sự của một người được.
Đao Phỉ nghe xong thì không khỏi giễu cợt nói:
- Bây giờ còn nói những lời này nữa sao? Vừa rồi lúc mà độ khống chế vũ khí của Tiềm Long Phong không bằng Linh Phong, thế mà có không ít người nói bọn họ phế vật đấy, lúc đấy sao lại không thấy các ngươi nói mức độ khống chế vũ khí không đại biểu cho thực lực thật sự của một người đi?
- Lão tử coi thường người như các ngươi vậy.
Giọng nói của Đao Phỉ không nhỏ, cũng không biết là vô tình hay là cố ý mà Phượng Minh Phong, Thần Võ Phong cùng với các đệ tử của Linh Phong cách Thiên Phong tương đối gần , đều nghe được rõ ràng.
Việc này khiến cho không ít người không còn lời nào để nói, đúng thật là mới vừa rồi mọi người đều giễu cợt rất là vui vẻ, bây giờ lại bắt đầu nói những cái này là có ý gì chứ?
- Một trăm điểm, trận tiếp theo là trường côn!
Tôn Thái cũng có chút kinh ngạc. Thực lực của Diệp Phàm quả thật là làm cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác. Nếu như tư chất không phải phế phẩm thì cho dù có là tư chất Nhân Giai thì cũng có thể dốc sức bồi dưỡng một phen.
Diệp Phàm không hề nhiều lời, nhận lấy trường côn, lần này hai tay của hắn lập tức nắm chặt, xoay một phát 360 độ trong không trung. Tiếp đó, nhuyễn ngân của trường côn tàn nhẫn nện xuống trên nền đất.
Rầm!
m thanh vang dội không gì sánh được vang lên, thậm chí mọi người đều có thể nghe được tảng đá ở phía trên sân truyền công giống như là đã bị đập nát ngay khi một nhát này đánh xuống vậy.
Nhuyễn ngân trực tiếp bị một lực lượng khổng lồ nổ tan thành vô số mảnh nhỏ, so sánh với một côn của Vương Hàn thì sức mạnh của một côn này cũng không cao hơn bao nhiêu, thế nhưng loại lực lượng này lại giống như là nổ tung ở bên trong nhuyễn ngân.
Cái này đã liên quan đến tầng lực lượng cực cao, mà có thể thông qua trường côn đánh ra loại công phạt ở trình độ này thì có thể thấy được tạo nghệ của Diệp Phàm dđã đáng sợ đến bực nào rồi.
Chấn động!Lần này ngay cả một câu nói vô nghĩa cũng không có, phía sau sân truyền công có giám sát trận pháp, mà ở trên hình chiếu trận pháp to lớn, mọi người đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Trường côn là lĩnh vực mà Vương Hàn am hiểu, thế nhưng Diệp Phàm đã đánh bại hắn trên lĩnh vực này, kể cả là Vương Hàn thì cũng phải sững sờ tại chỗ.