(1) Nguyên văn là 吊车尾: chỉ học sinh xếp hạng chót, người đứng cuối/ hoàn thành cuối cùng. Ở đây là chỉ Tiềm Long Phong đứng cuối cùng trong các phong, yếu kém nhất.
Đại Lực nghe vậy khẽ gật đầu, ngay sau đó khẽ cắn môi, cầm chủy thủ “nặng trĩu trong tay đi đến trước mặt Tôn Thái.
- Tiếp theo là phần khảo thí của chủy thủ, ở đây, ta cũng muốn nói một chút về ưu khuyết điểm của chủy thủ, dài một tấc một tấc mạnh một tấc ngắn một tấc hiểm, chủy thủ là vũ khí thường dùng của thích khách và cung tiễn thủ, bởi vì tính ẩn giấu và năng lực xuất thủ trong nháy mắt rất tốt.
Tôn Thái nói tiếp:
- Điều khiến binh khí ngắn tương đối khó hơn các binh khí dàu phổ biến, chủy thủ có thể khiến cho người sử dụng tốc độ càng nhanh, chiêu thức càng linh hoạt, chịu ảnh hưởng của nhân tố hoàn cảnh cực nhỏ nhưng uy lực lại kinh người.
- Sử dụng chủy thủ, đặc điểm lớn nhất, chính là tốc độ cùng độ chuẩn xác cùng năng lực đa dạng.
- Ta sẽ ở bên cạnh ngươi tung xuống mười lăm tấm ngân châm, ngươi cố gắng chặt đứt ngân châm trước khi nó rơi xuống đất.
Phương thức thi đấu này thoạt nhìn đơn giản hơn khảo thí trường thương nhiều, dù sao tính linh hoạt của chủy thủ vô cùng cao, hơn nữa chỉ cần quán chú nguyên lực, chặt đứt những ngân châm này cũng không khó.
Thực ra cũng không phải là như thế, độ khó của hai loại khảo thí gần như giống nhau, trường thương không linh hoạt được như chủy thủ, nhưng lại có thể dựa vào cán thương lặn để đánh bay những khối Hàn Tinh Thiết bị rơi xuống lên không trung.
Ngân châm hoàn toàn không giốngg, huống hồ Hàn Tinh Thiết thể tích lớn, dễ phân biệt, ngân châm thể tích nhỏ, yêu cầu rất lớn về việc dùng lực vừa phải.
Xoẹt xoẹt, ngân châm rơi xuống, lúc này Đại Lực vẫy chủy thủ trong tay, chỉ là chủy thủ rất linh hoạt, ở trên tay hắn lại giống như cực kỳ nặng nề, tốc độ cũng không bằng trường thương của Sở Thắng.
Ngân châm rơi xuống đất, Đại Lực trắng bệch đứng tại chỗ, hắn quả thực không biết dùng chủy thủ, hắn cũng không thiên phú như người khác cộng thêm tâm trạng khẩn trương, ngược lại không thể cắt đứt được một ngân châm nào.
Mọi người dưới đài đều ngây ngốc tại chỗ, ngay sau đó bật cười lớn tiếng nói.
- Đang đùa ta sao? Đại Lực, ngươi đến đây để chọc cười hả!
- Ha ha, không chặt đứt được ngân châm nào, không phải ta khoác lác đâu, cho ta một thanh đại khảm đao, ta có thể chặt đứt được mấy cây.
- Tài nghệ này, không ai có được, Tiềm Long phong quả thật là mất mặt xấu hổ.
Tu sĩ của các phong khác không khỏi nở nụ cười.
- Cái này thật đúng là là cực kỳ . . . Tiềm Long phong mà!
- Không hổ là võ phong mạnh nhất của chúng ta, quả thực khó giải!
- Ta đã đoán được kết quả rồi, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Đại Lực cầm thật chặt chủy thủ trong tay, ngay sau đó cúi đầu đi trở về, trong mắt, có khuất nhục, cũng có sự tự trách!
Lúc này Diệp Phàm vỗ vai hắn một cái, không nói nhiều lời, mỗi người đều lột xác từ kẻ yếu để trở thành cường giả, đều phải học được cách thích ứng thất bại, thất bại cũng không phải là chuyện xấu, không có thất bại thì chưa trưởng thành được.
- Sở Thắng, sáu mươi điểm, Đại Lực, không điểm!
Tôn Thái cao giọng nói, ngược lại nói tiếp:
- Huân Y, Vệ Đông các ngươi lên!
Huân Y nghe vậy sắc mặt cũng vô cùng nhợt nhạt, lá gan nàng rất nhỏ, vốn dĩ đứng trên võ đài được mọi người chú ý đến, nàng đã vô cùng khẩn trương ròi, giờ phút này còn phải đi lên tranh tài, nghĩ đến dáng vẻ của Đại Lực, nàng ngay cả bước đi dường như cũng không có khí lực.
Cũng may nàng biết mình đại diện cho Tiềm Long phong, cho dù đang sợ hãi, nàng vẫn cưỡng ép bản thân chậm rãi đi tới.
Hai người lật lệnh bài lên, Huân Y là trường côn, Vệ Đông cũng là trường côn.
Cùng một loại vũ khí, lần này Tôn Thái dứt khoát để cho hai người đồng thời tiến hành khảo thí.
Điều này đối với Huân Y mà nói, lại lần nữa tăng thêm áp lực, nhưng lần này tốt xấu gì cũng là mỹ nhân như hoa như ngọc, hầu hết các đệ tử Linh Phong cũng lưu lại một chút khẩu đức.
Đương nhiên, chắc chắn sẽ có châm biếm, dù sao hôm qua Tiềm Long phong thắng được mười điểm, mặc dù không biết tại sao thắng được mười điểm, nhưng điều này khiến cho cho không ít đệ tử trong lòng khó chịu.
- Vệ Đông sư huynh, Huân Y chính là mỹ nhân nhất đẳng, hạ thủ lưu tình nhé, dùng một phần mười sức lực thôi, dù sao cũng giành được phần thắng mà.
- Đúng vậy, nếu như không cẩn thận đâm trúng tim Huân Y mỹ nhân thì làm sao, chậc chậc.
- Đừng nói nữa, Huân Y xinh thật đấy, cảm giác có thể so sánh với Tiêu sư tỷ.
- Nói mò, Tiêu sư tỷ của ta mới là đẹp nhất, mặc dù Huân Y cũng thanh thuần động lòng người, nhưng không có kiểu bá khí kia.
- Ngươi nói như vậy thì ném Thiến Vân nữ thần tới nơi này.
Trò chuyện một chút, đám người thả o luận sang chuyện khác.
- Côn, chùy loại độn khí này, so với đao kiếm, lực sát thương có vẻ không đủ, nhưng lại có tác dụng quần sát vô cùng hiệu quả, trong đại quy mô trong chiến dịch, đao kiếm chém vào người, không cẩn thận sẽ không nhổ ra được, hoặc là không kịp thời rút ra khỏi thân thể của người khác.
- Nhưng côn lại không thể, hơn nữa người dùng côn, lực đạo có yêu cầu nhất định, uy lực của nó nặng ở chỗ cường hoành bộc phát, một côn nện xuống, giống như thiên quân, so với đao kiếm càng thích hợp ứng phó với địch nhân mặc khôi giáp nặng nề.
- Nơi này có hai khối nhuyễn ngân, trong vòng hai phút đồng hồ đánh nát nhuyễn ngân hoàn toàn thì coi như trót lót.
Tôn Thái lấy ra hai khối Thạch Đầu ngân sắc, để dưới đất, loại này nhuyễn ngân này không chỉ vô cùng cứng rắn, hơn nữa sau khi đánh nát, có thể nhanh chóng trở lại như cũ.
Muốn hoàn toàn đánh nát nó, chỉ có trong khoảng thời gian ngắn, đánh ra lực công kích khổng lồ, yêu cầu cường độ và tốc độ cực cao.
Vệ Đông và Huân Y đồng thời cầm trường côn, Vệ Đông tùy ý múa ra mấy đạo côn ảnh, tiêu sái vô cùng, ngay sau đó hai tay nắm ở trường côn, đứng dậy xoay tròn 360 trên không trung!
Ầm!
Nhuyễn nhân trực tiếp nổ tung, sau đó lại khôi phục, nhưng côn thứ hai đã đến, côn thứ ba, côn thứ tư!
Khoác lác!
Nhuyễn ngân hoàn toàn đứt gãy, chỉ có bốn côn!
Mà Huân Y . . . ngay cả đánh nát Nhuyễn ngân cũng không làm được, nàng căn bản không biết dùng trường côn, càng không cần phải nói đến các loại kỹ xảo phát lực.
Lập tức, đệ tử Linh Phong bắt đầu hoan hô, đây không phải là cùng nhau huấn luyện, mà hoàn toàn chính là cá nhân ưu tú của Linh Phong.
Vệ Đông kết thúc được bảy phần công việc, mà Huân Y, vẫn là không điểm, hoặc trào phúng, hoặc chế giễu.
- Tiềm Long phong không nên đồng ý cuộc tỷ thí này!
Dương Nhược Huyên lắc đầu nói.
- Không đáp ứng cũng phải đáp ứng, tất nhiên trở thành một võ phong, hưởng thụ đãi ngộ của võ phong, phải tiếp nhận sự vẻ vang của võ phong.
Kiếm Tiên Khách không thèm để ý nói:
- Sau đó hẳn là huynh đệ Diệp gia, ba người này có chút bản lĩnh, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
- Phương diện vũ khí, bọn họ không được, vừa rồi không nhìn thấy hả, Diệp Quỷ kia từ đầu tới đuôi đều luyện tập chủy thủ, về phần Diệp Tàn, mặc dù đã múa may một lần, nhưng lại cực kỳ xa lạ.
Nguyệt Lang lắc đầu nói, Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm, có một số việc nghĩ thông suốt rồi, ngược lại rất bình tĩnh, chỉ là nàng cũng không hy vọng đám người Diệp Phàm ở nơi này bị xấu mặt, đương nhiên, mất thể diện rồi, nàng cũng không còn tâm tính có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh như trước đó nữa.
Sau khi Huân Y xuống dưới, Diệp Phàm cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, lộ một nụ cười ôn hòa.
- Người tiếp theo, Diệp Quỷ, Tiêu Vân!
Tôn Thái nói xong, Diệp Quỷ và Tiêu Vân đồng thời đi lên, so với Huân Y vaf Đại Lực, vẻ mặt của Diệp Quỷ vẫn vô cùng lãnh khốc, đối cuộc khảo thí này không thèm để ý, loại khảo thí này, hắn căn bản không tán đồng.
Cho hắn một thanh kiếm, có thể trảm tất cả!