Đám người Trầm Lạc Lạc nghe vậy đi xuống khỏi truyền công trường, mặc dù có chút tiếc nuối không thể rửa sạch nỗi xỉ nhục ở Tiềm Long phong hôm qua, nhưng có thể nhìn Vương Hàn sư huynh ngược đám người Diệp Phàm, cũng không phải một chuyện xấu.
Năm người đấu với năm người, người khác không thể nào lấy cơ chỉ trích được.
- Được rồi, nội dung huấn luyện đầu tiên, do Tôn Thái sư thúc quyết định!
Vệ Sơn cười nói, ngược lại lui xuống, đồng thời thân ảnh của Tôn Thái bay đến trước đệ tử.
- Võ Giả tu hành, cái gì là quan trọng nhất? Có người nói là tốc độ, thiên hạ võ công, không nhanh không phá, có người nói là sức mạnh, dốc hết toàn lực, còn có người nói là sự hiểu biết về võ kỹ, lấy yếu đánh mạnh, tứ lạng bạt thiên cân.
Tôn Thái cao giọng nói, trong bốn người, đối với hắn ta mà nói, phải công bằng một chút, cho dù thiên vị Linh Phong, cũng sẽ không quá nhiều, dù sao thân phận của hắn ta vẫn còn đó.
Huống chi, nói là thiên vị, thực ra cũng bởi vì thực lực của người khác mạnh, không thể nói ra đề mục ở lĩnh vực người khác am hiểu là thiên vị, phải hỏi ngươi tại sao không am hiểu lĩnh vực này?
Đường đường là một võ phong, nhân tài hẳn là nên có nhiều tài năng về nhiều phương diện.
- Mà ta cho rằng, một Võ Giả chân chính, nhất định phải biết rõ ưu nhược của tất cả vũ khí, cho dù không phải là tất cả vũ khí, cũng phải bao gồm các vũ khí thường dùng, nhất là đao, kiếm, thương, cung nỏ, chủy thủ cùng côn.
Tôn Thái nói tiếp:
- Không yêu cầu các ngươi nắm giữ được bao nhiêu, nhưng lúc đối phó với kẻ địhc, nếu như các ngươi không hiểu rõ đặc tính của những binh khí này vậy ngươi không được xem là một cường giả, cho nên, lần này mục tiêu huấn luyện của chúng ta là trong thời gian ngắn nhất nắm vững sáu loại vũ khí này.
- Ta cho các ngươi một canh giờ, sau một canh giờ, sẽ có phần khảo thí đặc biệt, bắt đầu đi!
Nói xong, Tôn Thái đứng một bên, phần lớn các đệ tử không khỏi hứng thú, năm vững binh khí, cái này ở trong các đại võ phong thực ra là một hạng mục huấn luyện rất ít được chú ý, trưởng lão Thần Võ phong lại coi trọng như vậy, không thể không nói, đẳng cấp không giống nhau, phương thức nhìn nhận vấn đề cũng không giống nhau.
Nhưng nếu bàn về việc nắm vững các loại vũ khí, Tiềm Long phong thúc ngựa cũng không sánh bằng Linh Phong, dù sao đệ tử Linh Phong cũng là đệ tử của đại gia tộc, từ bé học tập phương diện này là một môn bắt buộc.
- Mười điểm đầu tiên nắm chắc trong tay rồi!
Đệ tử Linh Phong rất ung dung.
- Cũng chưa chắc, có lẽ cũng rất đáng xem đấy?
Có người cười nói, thấy thế nào, cũng giống như trào phúng.
Những người này nghĩ cũng không sai, nếu như thi đấu những các khác, Diệp Phàm thực sự không sợ, nhưng nắm vững vũ khí…
Hắn đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng bất luận là Diệp Tàn hay là Diệp Quỷ, Đại Lực hay Huân Y, căn bản không ra gì cả.
Đối với phương diện hiểu biết về vũ khí, Diệp Phàm không phải là không nghĩ tới đào tạo Diệp Tàn và Diệp Quỷ, nhưng thời gian hai người theo hắn tu hành quá ngắn, huống hồ quan điểm của Diệp Phàm và Tôn Thái không giống nhau, hắn cho rằng một pháp thông, vạn pháp thông.
Vũ khí đều có linh, chỉ cần ngươi có thể trải nghiệm sự tinh túy ẩn chứa trong vũ khí, ngươi tự nhiên có thể nắm vững những vũ khí khác, đương nhiên, muốn nắm vững tinh thông, vẫn phải không ngừng cố gắng.
- Đại ca, ta chỉ dùng đao, huống hồ, ta đây một tay cũng không thích hợp dùng côn.
Diệp Tàn có chút bất đắc dĩ nói.
- Ta chỉ dùng kiếm!
Diệp Quỷ càng dứt khoát.
- Ta, ta cái gì cũng… cũng không biết… ta biết… Võ kỹ!
Sắc mặt Huân Y đỏ bừng.
- Ta đần . . .
Diệp Phàm có chút bất đắc dĩ, tùy ý nói:
- Thắng bại không trọng yếu, nhân cơ hội này, với bầu không khí này, cảm nhận những binh khí khác một chút đi.
Bốn người nghe vậy lúc này đi tới, Diệp Quỷ cầm một cây chủy thủ, ngay sau đó vận chuyển nguyên lực, chủy thủ trong tay chuyển động, đôi mắt băng hàn của hắn lập tức lộ ra vẻ vui mừng, loại chủy thủ tiểu thủ này, hắn cực kỳ ưa thích.
Chủy thủ, là chuyên dụng của thích khách, trước đó Diệp Quỷ vẫn luôn là dùng kiếm, chưa bao giờ nghĩ tới những vũ khí khác, cái này vừa tiếp xúc, lúc này đã cảm thấy yêu thích không muons buông tay, tùy ý vung lên.
Diệp Tàn hoàn toàn dựa theo ý của Diệp Phàm mà cảm nhận, tìm hiểu thêm đặc tính của vũ khí, ngoại trừ đao, hắn không thích vũ khí nào nữa.
Huân Y có chút lạ lẫm cầm vũ khí, bởi vì không thể tu luyện, ngày thường nàng chỉ có dùng kiếm phòng thân, nói chung, dùng kiếm vẫn được, nhưng so với Diệp Quỷ, kém mười vạn tám ngàn dặm, về phần những vũ khí khác, càng không cần phải nói.
Đại Lực . . . Hoàn toàn ngẩn người.
Diệp Phàm đi đến chỗ cung tiễn, hắn mạnh nhất đương nhiên là kiếm, nhưng các vũ khí khác cũng không kém, duy chỉ có cung tiễn, có chút khiếm khuyết, hắn không phải là thiên tài tinh thông như Diệp Quỷ cùng Diệp Tàn, sự tồn tại của Thiên Đế Đồ Lục cho hắn rất rất nhiều lựa chọn.
Mỗi ẩn tàng chiến kỹ của mỗi võ kỹ cũng rất hiếm có, nếu như Diệp Phàm chỉ dùng kiếm, cũng chỉ có thể sử dụng kiếm kỹ cùng quyền pháp, Thối Pháp Ẩn Tàng Chiến Kỹ, đây là một loại vô cùng lãng phí, cho nên, Diệp Phàm không phải là tinh thông một loại vũ khí, mà là phát triển toàn diện.
Đương nhiên, trong toàn diện, cũng có mạnh nhất, đó chính là kiếm đạo.
Diệp Phàm không ngừng kéo căng cung tiễn trong tay, bắn ra, phương thức bắn tên của hắn cực kỳ bình thường, Diệp Phàm cũng không có bất kỳ ý muốn khoe khoang nào, dù sao nếu quả thật toàn lực hành động, hắn vẫn là biết rõ một chút về cung tiễn võ kỹ.
Mà ẩn tàng chiến kỹ của võ kỹ, hắn hạ bút thành văn, khoe khoang rất dễ dàng.
Cũng giống như đệ tử Linh Phong, không giống với Tiềm Long phong, đệ tử Linh Phong bắt đầu hiến võ, hơn nữa còn đổi vũ khí, năm người đều hiểu rõ sáu loại vũ khí này, không bình là tinh thông đến cỡ nào nhưng so với Tiềm Long phong ở mức nhập môn thì đã mạnh hơn không ít hơn.
Phía dưới đám đệ tử Linh Phong xem trò vui vô cùng ung dung, loại tình huống này nằm trong dự liệu của tất cả mọi người, đệ tử thiên tài của các phong khác cũng đều lộ ra ý cười, biểu hiện của Tiềm Long phong. . . Quá kém.
Tôn Thái ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, thời gian một canh giờ lặng yên trôi qua, thực ra khảo thí sau đó căn bản không cần, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, Tiềm Long phong nhất định sẽ thua.
Chỉ là một khi khảo thí sẽ thua càng khó coi hơn!
Đây cũng nỗi khuất nhục mà kẻ yếu phải trải qua, đồng thờii, cũng là điều mà Vệ Thanh Ngọc luôn muốn làm, nhìn thấy đệ tử Tiềm Long Phong giống như tiểu hài đùa nghịch, khóe miệng Vệ Thanh Ngọc cong lên.
Nàng ta đã nói rồi, nỗi khuất nhục hôm qua, hôm nay sẽ đòi lại.
- Thời gian một canh giờ, các ngươi cũng quen cach dùng những vũ khí này rồi nhỉ tiếp theo, chính là khảo nghiệm.
Tôn Thái cao giọng nói, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia ý vị thâm trường:
- Tu hành chi đạo, có một hạng mục quan trọng nhất đó chính là khí vận, cho nên khảo nghiệm lần này, cũng cần khí vận.
Thốt ra lời này, đám người không khỏi nghi hoặc không hiểu.
- Chỗ ta có bảy lệnh bài, mỗi người các ngươi đi lên lật một lần, lật đến binh khí gì, thì tham gia khảo hạch binh khí đó, đương nhiên, mỗi lần ta đều ngẫu nhiên xáo trộn những lệnh bài này, cho nên đừng nghĩ đến giở thủ đoạn.
Nói xong, Tôn Thái vung bảy chiếc lệnh bài trên đài cao, mặt sau của bảy chiếc lệnh bài đặt trước mặt đám người.
Đám người nghe vậy không khỏi xôn xao, đệ tử Linh Phong đệ tử càng có chút bất bình nói:
- Đã nói là kiểm tra sự hiểu biết về sau loại vũ khí, cuối cùng lại phải xem khí vận, nếu người của Tiềm Long phong vận khí tốt, toàn bộ rút được vũ khí bản thân bình thường dùng thì sao còn tính công bằng chứ.
- Chính là nếu thực sự không có bản lĩn, khí vận tính là gì chứ!
- Thực ra các ngươi không có gì phải oán hận cả, người dù người của Tiềm Long phong gặp may, lấy được binh khí mà mình am hiểu, cũng sẽ thua thôi. Nhưng không phải sáu binh khí sao, vì sao lại có bảy lệnh bài?
- Chắc chắn có Huyền Cơ, kiên nhẫn chờ đợi là được rồi, có đôi khi ngược đãi Tiềm Long phong cũng là một thể nghiệm không tồi.
Người của Linh Phong bàn luận ầm ĩ, người của các phong khác cũng thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.
- Hắc, người của Tiềm Long phong đang tự rước lấy nhục.
Khóe miệng Kiếm Tiên Khách ngậm một linh thảo không thèm để ý nói.
- Nếu thật sự để cho đám người Diệp Phàm binh khí bọn hắn am hiểu, cuối cùng thua trận, như vậy mới thú vị!
Nguyệt Lang nghe vậy cười nói.
- Hồng Trần sư huynh, ngươi cảm thấy bọn họ có thể thắng được không?
Dương Nhược Huyên hỏi.
- Thắng? Không có khả năng, cho dù ba người Diệp Phàm mạnh hơn một chút, nhưng Huân Y và Đại Lực ở phương diện này quá yếu.
Ninh Hồng Trần nói thẳng, đồng thời nhìn về phía Bắc Cung Tuyết, phát hiện trong mắt Bắc Cung Tuyết vô cùng thanh tịnh, không có sự lo lắng như ngày xưa với Diệp Phàm nữ, không khỏi nở nụ cười khó hiểu.