Vô Địch Thiên Đế

Chương 133: Cuộc tỷ thí huấn luyện ở linh phong bắt đầu

Chương Trước Chương Tiếp

Dương Nhược Huyên rời đi rồi, trong đầu Bắc Cung Tuyết vẫn luôn quanh quẩn lời nàng ta nói, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác hình như mình thực sự sai rồi, suy nghĩ kỹ một chút, cũng không phải Diệp Phàm đang xa lánh nàng, mà là nàng đang dùng cách thức ngu xuẩn để rời xa Diệp Phàm.

Đồng thời, nàng quả thực không hề thích Diệp Phàm như nàng tưởng tưởng, thực ra bản thân nàng cũng phát hiện ra, mặc dù bản thân sẽ bởi vì Diệp Phàm mà có hơi đau lòng, vẫn sẽ lo lắng cho hắn, nhưng chỉ trong một tháng, loại cảm giác tơ vương này càng ngày càng ít, yêu một người, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ nhanh như vậy.

Thực ra nàng vô cùng rõ ràng, Diệp Phàm không thích nàng, tự lừa mình dối người không bằng dứt khoát cắt đứt.

Những chuyện trước đây coi như là hồi ức tốt đẹp, nàng phải bay lên thiên không cao hơn, thiên không mà Diệp Phàm không thể nào với tới, lời nói của đám người Triệu Linh Nhiên mặc dù có chút cố chấp, nhưng có mấy lời cũng không phải không có đạo lý, nàng và Diệp Phàm đã định trước không phải là người của một thế giới, hà cớ gì phải miễn cưỡng chứ.

Ngày mai đến Linh Phong, nhìn thấy chỉ e cũng là cảnh tượng đám người Diệp Phàm chịu nhục mà thôi, nếu như sau này gặp lại, nên giúp đỡ thì giúp đỡ, trong tương lai, bản thân có tu vi mạnh mẽ sẽ cố gắng giúp đám người Diệp Phàm tiến vào thiên địa càng cao, cũng coi như báo đáp cho sự quan tâm từ trước tới nay của hắn.

Bắc Cung Tuyết không phải không nghĩ tới cùng Diệp Phàm quay lại như ban đầu, nhưng nàng biết rõ, thực ra thời điểm Diệp Phàm đưa ra hai lựa chọn bắt nàng chọn, bọn họ đã không trở về như trước kia được nữa, cơ hội hắn đã cho nàng rồi, là hành động của nàng làm Diệp Phàm tổn thương.

Giống như ánh mắt coi thường của Diệp Tàn và Diệp Quỷ, nàng đơn thuần cũng tốt, ích kỷ cũng được, cuối cùng vẫn là làm thương tổn người khác, cũng làm thương tổn bản thân!

. . .

Các trưởng lão của các đại phong dẫn những đệ tử có tư chất tốt trong võ phong đi tới Linh Phong, Tiềm Long phong một trong những nhân vật chính đương nhiên sẽ không đến trễ.

Chi ít các công việc bên ngoài Vệ Thanh Ngọc đã làm rất tốt, phân phó đệ tử mời đám người Bạch Khinh Ngữ tiến vào Linh Phong, cũng cung kính dâng trà ngon, dù sao nơi này là Linh Phong, ngày thường ân oán riêng tư là một chuyện, thể diện mặt mũi của Linh Phong lại là một chuyện khác.

Cái trưởng lão của các viện khác dẫn theo đệ tử cùng nhau đến, Diệp Phàm nhìn về phía Thần Võ phong trước tiên, bất kể nói thế nào, Bắc Cung Tuyết đã từng chiếm giữ một vị trí nhất định trong lòng hắn, có rất nhiều chuyện, không phải nói quên là quên được.

Dương Nhược Huyên cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phàm, lộ ra ý cười lễ phép, Bắc Cung Tuyết cũng cười cười, chỉ là trong nụ cười này, có một khoảng cách và cảm giác xa lạ.

Giống như một tháng này, cả người Bắc Cung Tuyết phát ra cảm giác khó tả không thể nói rõ được, không có sự điềm đạm đáng yêu trước đó, cũng mất đi sự đáng yêu nhu thuận như lúc ở Sở Quốc, giống như trưởng thành hơn một chút, lại giống như thực tế một chút.

Trong lòng Diệp Phàm có chút buồn bã, đối với hắn mà nói, ngoại trừ Diệp Tàn và Diệp Quỷ, Tô Tịch, Bắc Cung Hàn Tiêu thì người quan trọng nhất chính là Bắc Cung Tuyết, hắn cũng không giống như Bắc Cung Tuyết, đi bởi vì những chuyện này mà thực sự gạt bỏ người đó ra khỏi thế giới của mình.

Dù sao tuổi nhỏ đơn thuần, rất nhiều hành vi cũng không phải là không thể hiểu được, hơn nữa hắn hiểu tính cách của Bắc Cung Tuyết, mặc dù nói chuyện làm việc có chút hồ đồ, nhưng tâm địa không xấu, nếu như không phải có vài nguyên nhân không thể nào giải thích được, Diệp Phàm cũng không muốn khiến cho Bắc Cung Tuyết khó xử như vậy.

Nhưng khi sự xa lạ và nụ cười xa cách kia khắc sâu vào tầm mắt hắn, Diệp Phàm biết rõ, thế giới của hai người đã bắt đầu dịch ra rồi, Bắc Cung Tuyết lựa chọn rời khỏi thế giới của hắn, cũng như đám người Triệu Linh Nhiên.

Có lẽ nàng cũng không thực tế như đám người Triệu Linh Nhiên nhưng nàng đưa ra lựa chọn như vậy, khóe miệng Diệp Phàm đồng thời lộ ra nụ cười vui v, đơn giản mà lễ phép, giống nhau hắn giả vờ ngụy trang trước mặt một số người trông thì như ôn hòa nhưng lại mang theo khoảng cách!

Thời gian là thứ rất kỳ diệu, nhưng thay đổi một người, không chỉ là cần thời gian, mà hoàn cảnh cũng quan trọng không kém, thời gian hai tháng, tiểu nha đầu mà hắn xem như người thân đã trưởng thành rồi, cũng rời đi rồi.

Hai mắt quét qua rất nhiều cố nhân, Thiên phong, Thượng Quan Phi Độ và Thượng Quan Thanh Sơn cũng tới, tư chất của hai người bọn họ hiển nhiên là xuất chúng trong hàng nhất tinh đệ tử, giành được tư cách tham gia cuộc thi nội bộ của Thiên phong.

Phượng Minh phong, khiến cho Diệp Phàm không ngờ tới là Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ cũng ở đây, hai người ở Thiên phủ thăng cấp không ít, Đinh Xuân Thu của Dược Phong cũng có mặt.

Diệp Phàm đảo qua bọn họ, bọn họ hoặc lễ phép cười một cái, hoặc lạnh nhạt đối mặt, tuy nói là cố nhân, nhưng ngoại trừ mấy người Thượng Quan Thính Vũ, những người khác chẳng qua cũng chỉ là xã giao mà thôi.

Người lễ phép thì Diệp Phàm lễ phép lại, người lạnh nhạt thì Diệp Phàm lạnh nhạt lại, giống như suy nghĩ của rất nhiều người, bọn họ không phải là người của một thế giới.

Diệp Tàn nhìn thấy Thượng Quan Thính Vũ, hai tháng qua, hắn chưa từng gặp lại nàng, nhưng lúc lần nữa nhìn thấy nàng ta, trên gương mặt bình tĩnh nhịn không được có chút rung động, mặc dù hắn vẫn luôn kiềm chế tình cảm của bản thân, nhưng hắn không phải là Thạch Đầu, hắn có cảm xúc riêng.

Khác với Diệp Tàn, Thượng Quan Thính Vũ rất lạnh nhạt, nhưng cũng lễ phép cười cười, vẻ mặt đạm bạc.

Quên một người có thể rất khó nhưng cũng có thể rất đơn giản!

Sau khi đám người ngồi xuống, một bóng người bay đến phía trên truyền công trường vô cùng to lớn.

Trưởng lão Linh Phong rất nhiều, nhiều hơn bất kỳ võ phong nào, đệ tử của các học phủ bình thường chỉ có Siêu Phàm cảnh mới có thể trở thành trưởng lão, nhưng là ở trong một vài gia tộc ở Thiên phủ, lại có không ít trưởng lão Cương Thể cảnh.

Những người này có thế lực gia tộc chèo chống, Võ tu tư chất không mạnh đến hơn bốn mươi tuổi, đều có thể xin làm trưởng lão, những trưởng lão này phần lớn ở lại Địa phong dạy bảo đệ tử, một số ít ở Phượng Minh phong, Thiên phong, Linh Phong dạy bảo nhất tinh đệ tử.

Chỉ dạy đệ tử cũng không phải là nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ, hàng năm Thiên phủ đều muốn hướng đến sáu vương triều, một trăm hai mươi địa phương chiêu mộ đệ tử, trưởng lõa Siêu Phàm cảnh ở Thiên phong nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi, ba mươi người, những chuyện này đương nhiên không cần cường giả Siêu Phàm cảnh ra tay.

Mà trưởng lão những gia tộc ở Linh Phong phụ trách dẫn dắt đệ tử tiến về các nơi chiêu sinh, mà trong gia tộc ở Thiên Phủ, người không có tư chất phương diện phẩm chất cũng kém, bởi vì bọn họ từ bỏ võ đạo cho nên sẽ nghĩ đến việc hưởng thụ cuộc sống ở những phương diện khác.

Ví dụ như làm bẩn tương lai của thiên chi kiêu nữ, ví như nhận hối lộ từ đó khiến cho Thiên phủ một thời cực thịnh, ngày tháng tích tụ, chậm rãi bị lục đại vương triều cùng không ít những tông môn thực lực khác xa lánh, đệ tử tìm đến có trình độ ngày càng kém.

Năm đó Thiên phủ là một trong bốn Tứ phủ hàng đầu cũng từ từ biến thành đuôi cần cẩu (1) như bây giờ, Dương Thương cũng không phải không muốn giải quyết vấn đề này, nhưng Dương gia cũng chỉ là gia tộc lớn nhất Thiên phủ, sáng lập ra Thiên phủ năm đó, bản thân cùng với mấy đại gia tộ và không ít tiểu gia tộc hợp lực thúc đẩy.

(1)Nguyên văn là 吊车尾: chỉ học sinh xếp hạng chót, người đứng cuối/ hoàn thành cuối cùng. Ở đây là chỉ Thiên Phủ đứng cuối cùng trong đại môn phái, thực lực yếu kém nhất.

Năm đó vào thời điểm bấp bênh, mấy gia tộc lớn còn có thể đồng tâm hiệp lực, về sau vào thời điểm cường thịnh, tư dục của con người tràn lan, cuối cùng bộc phát không thể vãn hồi, nếu không phải thực lực của Dương Thương có một không hai ở toàn bộ Thiên phủ này, sợ là những gia tộc này còn làm ra những chuyện quá đáng hơn.

An nhàn nhiều năm, ý chí của những gia tộc này đã sớm mục nát rồi.

Trưởng lão trên Truyền công trường tên là Vệ Sơn, sự tồn tại cường lực Siêu Phàm ngũ trọng, cũng là tiểu nhi tử của gia chủ hiện tại của Vệ gia, phụ thân của Vệ Linh đệ nhất thiên tài trong lớp thế hệ trẻ tuổi của Vệ gia.

Tỷ thí huấn luyện lần này do Vệ Sơn đích thân chủ trì, không thể không nói, tăng thể diện rất lớn cho mấy võ phong.

- Hoan nghênh chư vị đã đến Linh Phong, lần này cùng Tiềm Long phong huấn luyện giao lưu hội, lần nữa thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau cùng sự nhiệt huyết trong quá trình huấn luyện, muội muội ta Vệ Thanh Ngọc cũng nóng lòng phát triển thế hệ trẻ tuổi.

Vệ Sơn cười nói.

- Ta thân là ca ca cũng chỉ đành dốc sức ủng hộ, phần thưởng cụ thể cho trận thi đấu này ta tin các vị cũng biết rồi, ta không nói thêm gì nữa, nội dung lần tranh tài này, chia làm bốn hạng, để cho công bằng, Tôn Thái sư thúc của Thần Võ phong, Vương Tùng Vĩ sư huynh của Thiên phong, Tử Tâm sư muội của Phượng Minh phong, Diệu Sinh sư tỷ của Dược Phong tự mình ra đề mục.

Nói xong, bốn bóng từ trên ghế đứng lên!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)