- Bởi vì đối với bọn họ mà nói, Tiềm Long phong giống như một chiếc đuôi cần cẩu (1), chiếm cứ tài nguyên của Thiên phủ, nhưng không có năng lực tương ứng, ở thế giới này, cường giả vi tôn, tư chất luyện võ là thiên định, cũng là điều quan trọng nhất.
(1) Nguyên văn là 吊车尾: chỉ học sinh xếp hạng chót, người đứng cuối/ hoàn thành cuối cùng. Ở đây là chỉ Tiềm Long Phong đứng cuối cùng trong các phong, yếu kém nhất.
- Công bằng chưa bao giờ tồn tại trong tu hành, sự tồn tại của Tiềm Long phong, giống như một hạng mục từ thiện của Thiên phủ mà võ phong lớn như vậy, giữ lại cũng rất lãng phí, không bằng để cho bọn họ lợi dụng thật tốt, cho nên, Tiềm Long phong không nên tồn tại.
Bạch Khinh Ngữ có chút chán nản nói.
- Cũng có thể hiểu được, nếu đã như vậy thì tại sao Phong Chủ lại kiên trì đến tận bây giờ chứ?
Diệp Phàm nói tiếp.
- Bởi vì từ bé ta đã lớn lên ở Tiềm Long phong nơi này với ta mà nói, không chỉ là một võ phong, càng là một ngôi nhà, sao ta có thể để cho người khác đoạt mất nhà mình chứ.
Đám người nghe vậy có chút trầm mặc, ngược lại Diệp Phàm lãnh đạm nói:
- Có chúng ta ở đây, Tiềm Long phong sẽ không bị bất luận kẻ nào cướp đi!
Lời nói này quả thật có chút không biết trời cao đất rộng, nhưng trong lòng Bạch Khinh Ngữ vẫn có chút cảm động, chí ít không phải chỉ có một mình nàng đang cố gắng.
- Đặc huấn ngày mai, các ngươi cố gắng hết sức là được rồi, không cần phải áp lực quá lớn, Tiềm Long phong yếu thế không phải là chuyện có thể thay đổi một sớm một chiều, Tứ viện giao lưu hội lần này mới là thời cơ trở mình của chúng ta.
- Chúng ta đã hiểu!
. . .
Thần Võ phong.
Trên truyền công trường, đám người Bắc Cung Tuyết đang đứng phía dưới, phía trên là Tôn Thái trưởng lão.
- Vừa rồi trưởng lão Linh Phong Vệ Thanh Ngọc sư muội tới tìm ta, bảo ta ngày mai tới Linh Phong làm trọng tài, Linh Phong và Tiềm Long phong sẽ có một trận huấn luyện giao lưu hội.
Tôn Thái cao giọng nói:
- Vừa vặn những ngày này các ngươi tu hành cũng cực kỳ khắc khổ, ngày mai các ngươi theo ta cùng ta đến trận giao lưu này để mở mang kiến thức cũng được.
- Hội giao lưu giữa Tiềm Long phong và Linh Phong sao? Trưởng lão, chuyện này đối với chúng ta mà nói, không có bất kỳ cái gì đáng xem cả.
Kiếm Tiên Khách cõng kiếm, lười nhác dựa bên trên đại thụ, không chút để ý nói.
- Mặc dù Thần Võ phong chúng ta là đệ nhất phong của Thiên phủ nhưng cũng không thể coi thường đệ tử các phong khác, sức lực chiến đấu của một Võ tu, không chỉ là xem tư chất, còn có năng lực về các phương diện khác, tiên khách, còn bốn tháng nữa là đến cuộc thi tư cách học phủ, ta không hy vọng Thần Võ phong có bất kỳ một đệ tử nào bị tu sĩ phong khác đánh bại.
- Ngày mai một mặt là đi thư giãn tâm tính một tí, mặt khác, cũng là nhìn xem một vài nhân vật thiên tài của Linh Phong.
Trong mắt Tôn Thái có chút nghiêm khắc.
- Trưởng lão, lời người nói ta hiểu rõ chỉ là bên trong Linh Phong, thực sự có thể uy hiếp được ta cũng chỉ có Yêu Côn Vương Hàn, ta hiểu rõ năng lực của hắn ta, không phải là đối thủ của ta.
- Ngươi thấy vậy chưa chắc đã là như vậy, những đệ tử này thích nhất là giấu dốt, thực lực của Vương Hàn, so với sự tưởng tượng của ngươi còn đáng sợ hơn, Linh Phong còn có một người cũng cực kỳ mạnh mẽ, đó chính là Vệ Linh, nữ nhân này là đệ tử thiên tài thế hệ mới của Vệ gia, cuối cùng còn có một cái Dương Hoành, có thể còn mạnh hơn ngươi nhiều.
Tôn Thái lắc đầu:
- Bình thường những cái này võ phong đều giấu diếm thực lực của mình, đến cuộc thi tư cách, cũng không ít người giẫm lên vị trí của Thần Võ phong chúng ta, mà người thua cũng giống như ngươi, tính cách xem thường thiên hạ, Tứ đại học phủ hội giao lưu lần này liên quan đến sự khởi đầu của Đế Lâm, Thiên phủ rất coi trọng, cho nên danh sách dự thi Thần Võ phong chúng ta nhất định phải nắm chắc.
- Đế Lâm? Đó là cái gì?
Nguyệt Lang có chút tò mò nói.
- Cái này các ngươi tạm thời không cần quan tâm, các ngươi chỉ cần biết rằng, Tứ viện hội giao lưu lần này, đối với tứ đại học viện mà nói, cũng là một lần thịnh hội, mà chỉ cần có thể bộc lộ tài năng trên giao lưu hội lần này sẽ được học phủ dốc sức bồi dưỡng, thậm chí, các ngươi sẽ có tư cách đi tiếp nhận lễ rửa tội của Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy.
Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy?
Đám người nghe vậy không khỏi hơi sững sờ, thứ này chỉ giới hạn trong truyền thuyết, nghe nói là Vô Thượng Thần Vật của Thiên Phủ, không ngờ tới lại thực sự tồn tại.
Không tiết lộ quá nhiều, đường đi phải bước từng bước một, Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy không phải là thứ đám người Ninh Hồng Trần hiện tại có thể tiếp xúc, đến thời điểm thích hợp, hắn ta tự nhiên sẽ nói rõ cho bọn họ biết, phân phó công việc ngày mai, Tôn Thái giải tán đám người.
Bắc Cung Tuyết từ chối yêu cầu tiễn nàng trở về của Ninh Hồng Trần, từ sau khi ở long miếu trở về, nàng cố ý xa lánh Ninh Hồng Trần, đồng thời, nàng cũng từ bỏ Diệp Phàm, bây giờ nàng chỉ muốn tu hành thật tốt, mở mang kiến thức về trời đất rộng lớn.
Nhưng nàng cho rằng mình đã quên rồi, nhưng khi ba chữ Tiềm Long phong được nói ra từ miệng Tôn Thái, giọng nói dung mạ0 nụ cười của Diệp Phàm vẫn ngang ngược tiến vào trong đầu nàng, nàng cho rằng bản thân từ bỏ sẽ trở nên vui vẻ hơn, nhưng mà, nàng vẫn không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Thời gian ở Sở quốc Hoàng Đô rất nhiều lần đều không tự giác tiến vào trong đầu nàng, lời hứa hẹn ở Trung Nam đình, sự ngu ngốc của nàng ở Thần tiên miếu, Hán quốc Triệu Quang Địch gây chuyện, hay là nụ hôn kia ở Văn Hương Thức Nhân.
Có một số việc, không phải ngươi muốn quên là có thể quên được, có vài người, không phải ngươi không suy nghĩ thì hắn sẽ không xuất hiện nữa, thời gian một tháng không hề dài, nhưng nàng rất đau khổ.
Diệp Phàm không tới đi tìm nàng, thực ra nàng đã từng rất tức giận Diệp Phàm tại sao không thể nhận lỗi với nàng chứ, vì sao không thể cúi đầu, vì sao phải khiến nàng đưa ra lựa chọn khó vẹn cả đôi đường, vì sao không đến tìm nàng!
- Tuyết Nhi!
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Bắc Cung Tuyết dừng lại, quay người nhìn về phía người đi tới, lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Nhược Huyên tỷ tỷ.
Hai người đều đến từ Sở quốc, Thần Võ phong cũng chỉ có hai cái đệ tử, hơn nữa còn là nữ tử, ngày thường quan hệ cũng xem là tốt.
- Gần đây không thấy ngươi tìm Diệp Phàm, là bởi vì mâu thuẫn chuyện ồn ào lần trước sao?
Dương Nhược Huyên nở nụ cười ôn hòa ban đầu loại chuyện này Dương Nhược Huyên cũng không muốn quan tâm đâu, nhưng Diệp Phàm có ơn với nàng, Tuyết Nhi lại là một cô nương tốt hiếm có, cho nên nhịn không được hỏi.
- Ta và Diệp ca. . . Phàm đã không còn quan hệ gì nữa rồi, hắn nói sau này chúng ta là người qua đường, ta cũng không muốn suy nghĩ lung tung, quá mệt mỏi.
Bắc Cung Tuyết không tự chủ được dẩu miệng, có chút ủy khuất nói.
- Lần trước lúc Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ tới tìm ngươi, ta vừa vặn có chuyện tìm ngươi, không cẩn thận nghe được vài câu, có hứng thú nghe quan điểm của ta không!
Dương Nhược Huyên chậm rãi đi đến bên cạnh Bắc Cung Tuyết, cặp mắt cơ trí kia giống như có thể nhìn thấu tất cả sự hư ảo của thời gian.
- Đi vào phòng ta nói chuyện đi!
Bắc Cung Tuyết mời nói.
. . .
Sau khi nói chuyện của Diệp Phàm cho Dương Nhược Huyên, Bắc Cung Tuyết có chút phiền muộn thở dài một hơi:
- Nhược Huyên tỷ tỷ, ngươi nói xem, có phải hắn thực sự vì chuyện tư chất của mình có vấn đề mà trở nên không nói đạo lý như vậy không?
- Hắn người như thế nào chứ, ngươi nên hiểu rõ hơn ta mà, thực ra Tuyết nhi bản tính của ngươi rất đơn thuần, cũng rất tốt, nhưng lại dễ dàng bị người bên cạnh ảnh hưởng, ta cũng không nói Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ không tốt, chỉ là suy nghĩ của các nàng có chút quá thực tế.
- Thích một người sẽ không bởi vì thân phận, tư chất mà phán xét hắn, hắn vẫn là Sở quốc Diệp Phàm, hắn không bởi vì tư chất mà trở nên sợ phiền phức khắp nơi, ngược lại là ngươi, trong lòng ngươi, mặc dù ngươi không xem thường tư chất của hắn, nhưng trong tiềm thức của ngươi, vẫn bị vấn đề tư chất của Diệp Phàm ảnh hưởng.
- Cho nên theo như những gì ngươi nói, những gì ngươi làm, là đang bảo vệ kẻ yếu, nhưng mà, hắn là kẻ yếu sao? Ngươi như vậy, mới sự vũ nhục nhất đối với hắn, ngoài ra, hắn nói Ninh Hồng Trần sư huynh không phải là người tốt, có lẽ là hắn có lý do riêng, ngươi không nhất định cũng phải nghĩ như vậy.
- Nhưng thật ra ta cảm thấy ngươi cũng không phải thật sự yêu hắn như vậy, có một số việc, cần phải thuận theo tự nhiên, ngươi đối với Diệp Phàm là sùng bái thì đúng hơn, không phải tình yêu giữa nam nữ, tình yêu chân chính, là một loại tín nhiệm vô điều kiện, cho nên, buông xuống cũng không chắc là chuyện xấu.
Dương Nhược Huyên kiên nhẫn nói, thực ra nàng ta rất tán thưởng Diệp Phàm, đương nhiên, cũng ở giới hạn thưởng thức.