Vô Địch Thiên Đế

Chương 131: Suy tính ngầm của diệp phàm

Chương Trước Chương Tiếp

Tiềm Long phong.

Đám người Diệp Phàm thắng một trận, đương nhiên muốn ăn gì đó ngon một chút để khao bản thân, Huân Y vinh hạnh trở thành đầu bếp, nhưng Huân Y cũng không bài xích, trong khi huấn luyện, nàng không thể nào đóng góp quá nhiều cho Tiềm Long phong, giá trị về phương diện hậu cần thì nàng vẫn có thể làm được.

Dưới Phong Quyển Tàn Vân, mấy người ăn uống thoải mái, vào lúc đang mải mê trò chuyện, tiếng đập cửa vang lên.

Lúc này Diệp Quỷ đi đến mở cửa ra, sau đó lạnh nhạt nói:

- Bái kiến Phong chủ!

Bạch Khinh Ngữ cũng không thèm để ý tới ngữ khí của Diệp Quỷ, nàng hiểu rõ tính cách của ba huynh đệ Diệp Phàm, Diệp Phàm trông ôn hòa, nhưng tính nguyên tắc cực kỳ mạnh, chưa bao giờ là người chịu thiệt.

Diệp Tàn bình tĩnh, lạnh nhạt, đối với cái gì cũng chỉ cười một tiếng nhưng lại rất khôn léo, so với Diệp Quỷ thì biết xem xét thời thế hơn..

Diệp Quỷ lãnh khốc, chỉ nghe lời Diệp Phàm và Diệp Tàn, bình thường chính là một hũ nút, nhưng bụng dạ không xấu.

Đương nhiên, Diệp Tàn và Diệp Quỷ gần như Diệp Phàm nói gì nghe nấy, chỉ cần là yêu cầu của Diệp Phàm bất luận tốt xấu, sẽ làm tất cả, nói cách khác, nếu như không có Diệp Phàm, bọn họ có thiện ác quan của bản thân, nhưng phải thừa nhận rằng tất cả hành động của Diệp Phàm là đúng.

Cho dù là thiện ác quan tương bác, cũng sẽ quyết đoán lựa chọn Diệp Phàm, điều này cũng khiến cho Bạch Khinh Ngữ tò mò về Diệp Phàm nhiều hơn, nhưng hết lần này tới lần khác người này rất khiêm tốt, làm chuyện gì cũng trôi chảy trót lại, ngày thường không phải tu luyện thì chính là tu luyện.

Hơn nữa EQ cũng không cao, nàng có thể nhìn ra Huân Y có chút ý tứ với hắn, nhưng người này ngoại trừ thỉnh thoảng ác thú vị đùa giỡn Huân Y một chút, căn bản không có ý định tiến một bước, ngày ngày đặt tu hành lên vị trí hàng đầu, nếu đổi thành nam nhân khác, e là đã sớm vứt chuyện tu hành sang một bên, trước tiên trói chặt Huân Y vào tay rồi nói sau.

Lúc này đám người Diệp Phàm nhìn thấy Bạch Khinh Ngữ thì đều đứng lên, chắp tay nói:

- Phong chủ.

Bạch Khinh Ngữ khẽ gật đầu, trước mặt đám người Diệp Phàm uy nghiêm nên có vẫn phải có, mặc dù có có lúc như này rất mệt mỏi.

- Ngồi đi, ta cũng nếm thử tay nghề Huân Y, thuận tiện nói một chút tình hình của Linh Phong.

Bạch Khinh Ngữ đi đến bên cạnh đám người Diệp Phàm, có chút do dự, bởi vì bàn cũng không lớn, năm người vừa vặn, thêm nàng vào, có vẻ hơi có chút chen chúc, người bình thường đương nhiên không quan trọng, nhưng Bạch Khinh Ngữ có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, không thích cùng người khác tiếp xúc.

Nàng đương nhiên muốn ngồi bên cạnh Huân Y, nhưng một bên khác nhất định phải ngồi sát bên một nam nhân.

Bên phải Huân Y là Diệp Phàm, bên trái là Đại Lực, ngẫm nghĩ, Bạch Khinh Ngữ đi đến ngồi giữa Huân Y và Diệp Phàm.

Lúc này Diệp Phàm xích sang bên phải một chút, nhường chỗ cho Bạch Khinh Ngữ ngồi xuống.

Diệp Phàm đương nhiên biết rõ bệnh thích sạch sẽ Bạch Khinh Ngữ, nhưng cô nàng này lại lấy đủ cách chỉnh mình một tháng, lần này hắn không thể không đòi lại, dựa theo tính toán của Bạch Khinh Ngữ, đương nhiên là Huân Y nhường chỗ, nàng ngồi vào vị trí của Huân Y.

Bản thân Huân Y cực kỳ thích sạch sẽ, lại xinh đẹp động lòng người như vậy, Cho dù là người có bệnh thích sạch sẽ cũng sẽ không ghét bỏ nàng, lần này động tác của Diệp Phàm càng nhanh, trực tiếp nhường chỗ ngồi, điều này khiến Bạch Khinh Ngữ lập tức lâm vào tình cảnh lưỡng nan.

Ghế người khác đã ngồi, nàng phải lau rất nhiều lần mới có thể ngồi lên, làm sao bây giờ, ngay trước mặt nhiều người như vậy lau ghế, điều này không tốt lắm, thế nhưng không lau . . .

Đôi mắt to tròn của Bạch Khinh Ngữ hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nàng cảm thấy Diệp Phàm chính là cố ý, giác quan thứ sáu của nữ nhân từ trước đến nay rất chính xác.

Diệp Phàm tự nhiên dùng bữa, xoay người nhìn Bạch Khinh Ngữ, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười:

- Phong chủ sao không ngồi xuống đi!

Những người khác cũng đều nhìn về phía nàng, Bạch Khinh Ngữ âm thầm khẽ cắn môi, ngồi xuống vị trí trước đó Diệp Phàm ngồi qua, trên ghế còn có chút ấm áp, khiến cho nàng có cảm giác rất đặc biệt.

Không biết tại sao, nàng lại không phản cảm như trong tưởng tượng có thể trước đó lúc Diệp Phàm cứu nàng hai người đã tiếp xúc thân mật.

Thực ra Bạch Khinh Ngữ cũng biết bệnh thích sạch sẽ này của mình cũng không tốt, nhưng nàng cũng không có cách nào khống chế, hiện tại đã đỡ hơn trước kia nhiều, lúc rất nhỏ, nàng thậm chí không bằng lòng cùng người khác ngồi chung một bàn ăn cơm, đũa người khác chạm vào đồ ăn cũng không động vào.

Sau dó từ từ trưởng thành, ý thức của nàng cũng thay đổi, chí ít bản thân cùng người khác ngồi ăn cơm cũng không vấn đề gì, nhưng vẫn không thể nào ngồi gần năm nhân, hoặc là dùng đồ vật người khác dùng qua, nhất là nam nhân.

Diệp Phàm có thể nói là nam nhân đầu tiên tiếp xúc thân mật với nàng.

Diệp Phàm cầm bát cơm của mình ra, sau đó ra hiệu cho Huân Y đến phòng bếp cầm một bộ bát đũa mới chưa có ai dùng qua, cũng không phải Diệp Phàm thích sai khiến người khác, chỉ là dù sao hắn cũng bị Bạch Khinh Ngữ chỉnh lâu như vậy, không gây sự tình cũng không được, chẳng lẽ còn muốn bản thân xum xoe nịnh nọt sao?

Chuyện Bạch Khinh Ngữ có bệnh thích sạch sẽ Huân Y và Đại Lực cũng không biết rõ, tự nhiên không thể cẩn thận như Diệp Phàm được, bát đũa sạch sẽ bên cạnh cũng có, chỉ là cũng bình thường sau khi mọi người ăn uống xong sẽ rửa sạch sẽ, Bạch Khinh Ngữ tất nhiên không quen, cho nên Diệp Phàm mới ra hiệu cho Huân Y đi lấy bộ bát đũa chưa cho người dùng qua.

Bạch Khinh Ngữ nhận lấy bát đũa, trong lòng có cảm giác rất đặc biệt, loại cảm giác này có chút dễ chịu, ánh mắt của Diệp Phàm nàng đương nhiên phát hiện ra, biết rõ nàng nàng mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng cũng chỉ có Diệp Phàm.

Những người khác chỉ cho rằng Bạch Khinh Ngữ hơi kiêu ngạo, khó mà ở chung, cũng bởi vì như vậy mà ngày bình thường khiến cho không ít trưởng lão Thiên phủ không thoải mái, dù sao có đôi khi bệnh thích sạch sẽ sẽ cho người ta hiểu lầm là xem thường người khác, mà Bạch Khinh Ngữ cũng trở nên càng ngày càng quái gở.

- Hôm nay biểu hiện của các ngươi rất tốt, đến Linh Phong, ta không yêu cầu các ngươi có thể giành được ban thưởng, chỉ hi vọng các ngươi làm gì chắc đó, thể hiện thật tốt năng lực của bản thân.

Bạch Khinh Ngữ ăn một miếng tượng trưng, sau đó nhẹ giọng nói.

Giọng nói của Bạch Khinh Ngữ rất dễ nghe, nếu như không phải ra vẻ uy nghiêm, tất nhiên khiến người ta cảm thấy là một tiểu cô nương trẻ tuổi như hoa như ngọc, có đôi khi Bạch Khinh Ngữ và với Huân Y, rất dễ trông như sư tỷ sư muội, căn bản nhìn không ra một người là Phong Chủ, một người là đệ tử.

Đám người Diệp Phàm nghe vậy lúc này đáp lời một chút rồi gật đầu, là trong lòng cười một tiếng nếu không phải vì mười vạn tích phân, hắn tốn thời gian đến Linh Phong làm gì chứ?

- Diệp Phàm, ta biết thực lực của ngươi không tệ, người bên ngoài đều đánh giá thấp các ngươi, nhưng Linh Phong cũng không đơn giản, hôm nay bọn họ thua các ngươi, có một phần rất lớn là do coi thường các ngươi, còn có một nguyên nhân nữa là bởi vì nội dung huấn luyện ta ra cũng là ưu thế của các ngươi.

Bạch Khinh Ngữ rất rõ ràng ý nghĩ của đám người Diệp Phàm, không khỏi nói tiếp:

- Cái mà Vệ Thanh Ngọc gọi là công bằng, thực ra căn bản không phải như vậy trưởng lão các phong khác có quan hệ rất tốt với nàng ta, huấn luyện ngày mai tuyệt đối sẽ đối có lợi cho đệ tử của Linh Phong ngày hôm nay chỉ có ba trận huấn luyện, theo lý thì ngày mai ở Linh Phong cũng chỉ sẽ có ba đến bốn trận huấn luyện.

- Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Vệ Thanh Ngọc, tất nhiên là bốn trận, bởi vì Thần Võ phong, Thiên phong, Phượng Minh phong cùng Dược Phong sẽ giúp bọn họ, cho nên trưởng lão của bốn võ phong này ra đề mục là tốt nhất, mà có thể làm nhục ta thêm một trận, nàng ta sẽ rất vui vẻ.

- Những phong này cũng là thế lực của Thiên phủ, Tiềm Long phong đã đủ thảm rồi, tại sao còn muốn liên thủ chèn ép chứ?

Diệp Phàm có chút tò mò nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)