Nội dung trận huấn luyện thứ ba do Bạch Khinh Ngữ quyết định, Vệ Thanh Ngọc dứt khoát không để nàng vào mặt như vậy, nàng đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
- Trận này, huấn luyện ý chí!
- Huấn luyện thế nào?
- Chỗ ta có năm mươi thanh phi đao, nơi đó có một tảng đá lớn, mỗi lần hai người đứng lên, chúng ta đồng thời bắn phi đao về phía bọn họ, nếu như có người chớp mắt thì thua, đổi người khác, mãi cho đến khi không có người để đổi nữa thì ngừng lại.
Bạch Khinh Ngữ lạnh nhạt nói.
Vệ Thanh Ngọc nghe vậy không khỏi có chút hiếu kỳ, loại so pháp đối với Tiềm Long phong có thể không có bất kỳ ưu thế, dù sao các nàng ta đông người hơn.
Bạch Khinh Ngữ lại không cho là như vậy, ý chí chiến đấu không hề liên quan gì đến nhân số cả, chủ yếu vẫn là người có ý chí mạnh nhất nằm ở phong nào thôi.
Về phương diện ý chí, một người dám xông vào bí cảnh dưới mặt đất, biết rõ có Không Minh Trùng nhưng vẫn mặt không đổi sắc xuống dưới, thấy thi thể Không Minh Trùng còn có thể thản nhiên cắt mất Linh Nang, thế hệ trẻ tuổi, ai có thể làm được đây?
Đây là cuộc tỷ thí chắc chắn sẽ thắng.
Bạch Khinh Ngữ vạch xong kế hoạch, nhưng kết quả cũng không giống như nàng suy đoán, cũng không phải Tiềm Long phong thua, mà là Diệp Phàm căn bản không ra sân, một mình Diệp Quỷ gánh toàn bộ đệ tử Linh Phong.
Năm mươi thanh phi đao không ngừng vụt qua trước mắt hắn, nhưng hắn giống như một Thạch Đầu Nhân, không nhúc nhích, căn bản không thèm để ý chút nào, trong lòng Diệp Quỷ trong lòng cũng âm thầm than thở có chút nhàm chán, loại trò vặt vãnh này không biết đại ca đã huấn luyện qua bao nhiêu lần rồi.
Huấn luyện kinh khủng hơn hắn cũng đã trải qua rồi.
Nhưng đệ tử Linh Phong lại không giống vậy, dù sao cũng là đệ tử xuất thân từ đại thế lực chưa từng trải qua sinh tử, phương diện này thiếu sót không ít, cho dù bọn họ đã cực kỳ cố gắng khống chế, nhưng cũng không thể nào không nháy mắt được.
Lại là một trận thất bại hoàn toàn, Bạch Khinh Ngữ lại vô cùng vui vẻ, xem ra nàng đã đánh giá thấp ba huynh đệ nhà này rồi, hoặc có lẽ toàn bộ Thiên phủ đều xem nhẹ bọn họ.
Ba người này vẫn luôn không bộc lộ tài năng, mặc dù ở giao lưu hội lộ ra thực lực đáng sợ, nhưng tu hành là mờ nhạt hơn người khác, không có biểu hiện ra quá xuất sắc, có thể nói, ánh mắt của Thiên gần như đều đặt ở chỗ lục đại thiên tài, đám người Diệp Phàm sớm đã bị phai mờ.
Nhưng ba người như vậy, lại khiến nàng kinh hỉ từ lần này đến lượt khác, Diệp Phàm cũng không tính, chí ít sau chuyện ở Thiên Thú sơn, nàng đã biết, nhưng Diệp Quỷ này vậy mà cũng có thể làm được như thế, ngược lại khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Lần đầu tiên, nàng nảy sinh hứng thú nồng động nhìn ba huynh đệ này.
Mười người, vậy mà không bằng một người, đối với Linh Phong đả kích lớn biết bao, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, trạng thái cực kỳ kém.
Vệ Thanh Ngọc thấy thế không khỏi cao giọng nói:
- Ba trận huấn luyện hôm nay, thực lực của Tiềm Long phong quả thật không tệ, trước mắt Tiềm Long phong có hơn mười điểm, cuộc tỷ thí hôm nay coi như xong, ta còn phải bớt chút thời giờ đi mời tất cả trưởng lão của các phong.
Nàng ta nhìn thấy được, sự việc lần này đả kích rất lớn đối với mười người, trong thời gian ngắn, khó mà khôi phục được, tiếp tục tỷ thí nữa chắc chắn sẽ thua, lại nói, thời gian sau đó cũng không đủ tỷ thí ba trận nữa, chắc chắn sẽ thua, chẳng thà trực tiếp từ bỏ.
Đợi ngày mai đến Linh Phong, chuyện mất mặt hôm nay nàng ta sẽ đòi lại từng cái một.
- Đa tạ!
Bạch Khinh Ngữ lạnh nhạt nói, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, lộ ra một đường cong kinh diễm đã bán đứng nàng, có lẽ là tâm tình tốt, ánh mắt nàng nhìn về phía đám người Diệp Phàm.
Lập tức năm người Diệp Phàm ra vẻ có chút cổ quái, phong chủ còn có một mặt như này sao?
- Hi vọng ngày mai đến Linh Phong ta, các vị thiên tài Tiềm Long phong còn có thể phát huy tốt!
Vệ Thanh Ngọc lạnh nhạt nói, xoay người trực tiếp rời đi, nàng ta một khắc cũng không muốn ở lại nữa, vốn dĩ tới cửa vả mặt, như này cũng tốt, vả mặt không được lại bị đánh mặt, ngược lại bị đánh bôm bốp.
Lúc này đám đệ tử Linh Phong ảo não chán chường đi theo sau Vệ Thanh Ngọc, nào còn vênh váo ngông cuồng như lúc trước đến Tiềm Long phong chứ.
Đợi toàn bộ người của Linh Phong biến mất, Bạch Khinh Ngữ cao giọng nói:
- Biểu hiện không tệ, tiếp tục phát huy!
Nói xong nàng ra vẻ bình tĩnh rời đi, nhưng ý cười trong mắt toát ra lại không thể nào che giấu được, mấy người Diệp Phàm cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
- Phong chủ thực ra rất đáng yêu!
Huân Y nhịn không được nhỏ giọng nói.
- Đáng yêu?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi có chút cứng đờ, hắn nghĩ tới cảnh ngộ của những ngày này, tỏ vẻ từ này cực kỳ không chuẩn xác.
. . .
So với Tiềm Long phong, bầu không khí của đội ngũ Linh Phong cũng có chút ngưng trọng.
Trên đường đi Vệ Thanh Ngọc không nói một lời, mãi đến khi về tới Linh Phong thanh âm lạnh lùng nói:
- Các ngươi thua ở chỗ nào?
- Cô cô, thực ra chúng ta không hề thua kém bọn họ, hai trận trước là do chúng ta chủ quan.
Vệ Đông vội vàng nói, nếu như được làm lại, hắn ta sẽ không để thua đám người Diệp Phàm, chí ít về phương diện thân pháp, tuyệt đối sẽ không thua.
- Hai trận trước các ngươi chủ quan vậy trận sau thì sao?
Vệ Thanh Ngọc tỏ vẻ không vui nói.
- Trận sau quả thực là do chúng ta không bằng, cái này cũng không phải là do chúng ta vô năng, chỉ là cái thứ Bạch Khinh Ngữ kia quá chán ngắt, phương diện ý chí không thể đại biểu chiến lực của một cá nhân, ba người Diệp Phàm tư chất phế phẩm, bọn họ có thể đạt tới tu vi ngày hôm nay, đó là do phục dụng đan dược cưỡng ép kích phát tiềm lực.
- Có ai không biết phương thức này đối với một người mà nói cực kỳ thống khổ, sau khi bọn họ đã trải qua loại thống khổ này, ý chí mạnh hơn chúng ta cũng là điều bình thường, chúng ta không phải tư chất phế phẩm, cũng không thể trải qua những điều đó, cho nên điều này chỉ có thể nói rõ tư chất của ba người bọn họ quá rác rưởi.
- Cô cô xin yên tâm, đến Linh Phong, cũng không phải trộm giở thủ đoạn là có thể thắng được, đến lúc đó so võ kỹ, cảm ngộ, vận dụng nguyên lực, chỉ dựa vào ba tên phế vật Diệp Phàm kia, căn bản không thể nào là đối thủ của chúng ta.
Vệ Đông khó khăn nói, không thể không nói, nói như vậy khiến cho tâm trạng của đám người Tiêu Vân tốt hơn nhiều, con người chính là như vậy, nếu như bọn họ bại bởi Thần Võ phong, sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên, căn bản không có những lý do này.
Nhưng là thất bại dưới tay Tiềm Long phong, tất nhiên không phải vấn đề nằm ở thực lực của bọn hắn, mà là nội dung huấn luyện, bọn họ chủ quan, hoặc là do những nhân tố khác.
Vệ Thanh Ngọc nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Chủ quan cũng được, kinh nghiệm trải qua cũng được, kể từ lúc ta đấu với Bạch Khinh Ngữ đây là lần khuất nhục nhất, ngày mai, các ngươi nhất định phải hung hăng nhục nhã đệ tử Tiềm Long phong cho ta, nhớ kỹ, hôm nay các ngươi thua toàn bộ ba trận, ngày mai, ta muốn các ngươi toàn thắng bốn trận!
- Cô cô cứ việc yên tâm, đến Linh Phong, là sân nhà của chúng ta, bốn trận ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ toàn thắng!
Vệ Đông cam đoan nói.
- Ừm, ta đi tìm sư huynh các phong khác, Thần Võ phong, Thiên phong, Phượng Minh phong, Dược Phong cùng Linh Phong chúng ta quan hệ rất tốn, đến lúc đó để trưởng lão của bốn phong này ra đề mục, tin tưởng sẽ để cho ưu thế của chúng ta phát huy tốt hơn.
- Ba người Diệp Phàm kia thực lực vẫn tốt, chỉ là muốn nhổ lông trên đầu Linh Phong chúng ta, chính là chuyện nói chuyện viển vông, ngược lại ta muốn xem xem, bỏ ra năm vạn tích phân, vẻ mặt của Bạch Khinh Ngữ sẽ như thế nào!